Chương 323
“Vì vậy…anh Thiên Bằng, xin lỗi anh. Nếu như đúng như vậy thì tôi nhất định sẽ lựa chọn tránh xa anh, bởi vì một kẻ tàn phế như tôi không xứng với anh…”
“Đừng, Tử Mạn em đừng nói nữa!”
La Thiên Bằng ôm Tiền Tử Mạn vào lòng, nước mắt chảy ròng ròng xuống hai gò má.
“Tử Mạn, anh chẳng ra làm sao cả, em vì anh mà mạo hiểm như vậy mà anh lại chọn làm con rùa rụt cổ sao?”
“Chuyện này em đừng tham gia, để một mình anh đi xử lý tên Diệp Vĩnh Khang đó trả thù cho anh thì cũng giúp em xả tức!”
Tiền Tử Mạn vội vàng nói: “Không không không, anh Thiên Bằng, chuyện này anh đừng bận tâm, tôi tự làm là được, anh đã làm rất nhiều việc cho tôi rồi…”
“Đừng nói nữa!”
La Thiên Bằng hung hăng lau nước mắt, nhìn Tiền Tử Mạn với vẻ kiên định: “Tử Mạn, chuyện này nếu như anh không giải quyết được thì không còn phải là La Thiên Bằng nữa. Em đợi đấy, anh nhất định sẽ làm được!”
Nói xong, La Thiên Bằng đột nhiên quay người đi ra ngoài cửa.
“Anh Thiên Bằng, anh đừng nóng…”
Tiền Tử Mạn ở phía sau hét lên với tiếng nghẹn ngào cho tới khi La Thiên Bằng ra khỏi cửa thì đôi mắt vừa nãy còn vô cùng dịu dàng của Tiền Tử Mạn bỗng ánh lên vẻ lạnh lùng và giảo hoạt.
“Với IQ như vậy mà đòi theo đuổi tôi sao?”
Tiền Tử Mạn nhìn số điện thoại 10086 trên màn hình thì miệng nhếch lên nụ cười khinh miệt và chế giễu.
Hôm sau.
Diệp Vĩnh Khang dậy từ sớm chuẩn bị bữa sáng cho Tiểu Trân và Hạ Huyền Trúc giống như bình thường.
Sau khi ba người vui vẻ dùng xong bữa sáng thì Hạ Huyền Trúc nựng khuôn mặt của Tiểu Trân thơm một cái và cũng thơm lên má Diệp Vĩnh Khang rồi tươi cười lái xe tới công ty.
Diệp Vĩnh Khang đưa Tiểu Trân tới lớp mẫu giáo sau đó lái xe về nhà. Nhưng tới ngã tư trước mặt thì Diệp Vĩnh Khang đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó từ kính chiếu hậu. Anh khẽ mỉm cười rồi chuyển hướng lái về phía hồ Thiên Thủy.
Hồ Thiên Thủy nằm ở Giang Bắc, là một hồ nước lợ tự nhiên, cảnh sắc mê người, có điều vẫn chưa được khai quật nên bình thường có rất ít người tới đây.
Những lúc rảnh rỗi, Diệp Vĩnh Khang đều thích một mình lái xe đi tới đây, xem nước non chim muông cũng là một cách để thư giãn.
Chỉ có điều hôm nay anh tới đây, ngoài việc xem phong cảnh ra thì còn có một chuyện khác cần làm.
Chưa tới năm phút, hai chiếc xe việt dã đã xé gió lao đi như điện xẹt về phía này.
“Diệp Vĩnh Khang, còn nhận ra tao không!”
La Thiên Bằng dẫn theo mười mấy tên cao to lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống. Đám người này trông quắc thước, huyệt thái dương nhô cao. Cơ thể phát ra khí tức dũng mãnh, không khó để nhận ra chúng là những kẻ luyện võ.
“Tôi còn tưởng là ai chứ, hóa ra là anh. Xem ra cơ thể anh cũng kha nhỉ, vết thương khỏi nhanh thế”.
Diệp Vĩnh Khang cười với vẻ chế giễu.