Chương 350
Tuy nhiên, đám người Trình Văn Đống lại như chết đứng, cảm thấy bầu trời sắp sụp xuống!
Bởi vì lúc này bọn họ mới phát hiện ra, hầu quân tướng thực sự là Diệp Vĩnh Khang!
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm đám người Trình Văn Đống vài giây, sau đó rời ánh mắt đi chỗ khác, đứng trên lễ đài đưa mắt nhìn một lượt rồi mỉm cười nói: “Tôi nghĩ hẳn là mọi người rất nghi hoặc nhỉ”.
“Mọi người chắc chắn đang nghĩ rằng sao tôi còn trẻ như vậy mà đã được phong hầu rồi, tôi tới là để giải đáp cho mọi người, quả thật là do tôi dựa vào quan hệ để leo lên vị trí này nên mọi người không cần lo lắng, ha ha!”
Trịnh Thiên Khải – người đang ở cách xa hàng ngàn dặm, nhìn thấy cảnh này qua màn hình, tức giận đến mức khóe miệng co giật.
“Thằng ranh này muốn tạo phản sao, đây là nơi nào chứ, hi hi ha ha còn ra cái thể thống gì nữa, sau này tôi nhất định phải xử lý cậu ta!”
Trịnh Thiên Khải tức giận đập tay xuống bàn, lần này lão định đích thân đến đó làm lễ, nhưng tạm thời vì một số việc, không thể đi được nên chỉ có thể xem truyền hình trực tiếp qua màn hình.
Lão biết rất rõ tính cách của Diệp Vĩnh Khang, vì vậy lão đã ra lệnh giản lược toàn bộ quá trình đại lễ sắc phong nhất có thể, để tránh một số việc ngoài ý muốn không lường trước được.
Tuy nhiên, lão không ngờ rằng thằng ranh Diệp Vĩnh Khang, vẫn sẽ bỏ mấy con sâu làm rầu nồi canh của lão như vậy.
May mắn thay, lễ sắc phong không công khai đồng bộ phát trực tiếp, nếu không, khán giả trên toàn thế giới sẽ nghe thấy rằng hóa ra cái chức hầu quân tướng này là nhờ đi cửa sau mà có được.
“Không đúng!”
Lúc này, phó tổng chỉ huy bên cạnh đột nhiên chỉ vào màn hình nói: “Biểu hiện của những người phía dưới hình như không đúng lắm”.
Trịnh Thiên Khải nhìn kỹ lại, mới nhận ra vẻ mặt của các sĩ quan bên dưới đều rất kỳ quái, hầu như khóe môi ai nấy đều khẽ co giật.
Hơn nữa, ánh mắt của họ không hề vì trò đùa của Diệp Vĩnh Khang mà buông lỏng hay khinh thường, ngược lại là sự sửng sốt và sợ hãi!
Chuyện này rất kỳ lạ, không phải ai trong đám sĩ quan này cũng đều lớn lên từ núi đao biển lửa sao? Sao bọn họ lại có thể đột nhiên có vẻ mặt như vậy?
Trịnh Thiên Khải còn đang thắc mắc thì những người có mặt tại buổi đại lễ lại biết chính xác những gì vừa xảy ra.
Khi Diệp Vĩnh Khang nói đùa, anh không dùng micro, giọng điệu rất bình tĩnh, có vẻ vô cùng thoải mái.
Nhưng giọng nói này lọt vào tai những người ở phía dưới lại đột nhiên gây ra chấn động, khiến cho mỗi người đều cảm thấy trong đầu ong ong.
Những sĩ quan này không phải kẻ đầu đường xó chợ, họ biết chính xác điều này là do đâu.
Không ngờ tuổi còn trẻ, lực chiến đấu của hầu quân tướng đã đạt tới cảnh giới đáng sợ như vậy!
Lời nói vừa rồi có vẻ bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn kình lực ngầm mạnh mẽ và mãnh liệt không gì sánh được!
Đối với đám sĩ quan này mà nói, ở Long Hạ chỉ có ba người bí ẩn trong truyền thuyết mới có thể đạt được cảnh giới đáng sợ này!
Mà ba người bí ẩn kia chỉ là trong truyền thuyết, thật sự chưa có ai nhìn thấy, bọn họ có tồn tại hay không, toàn bộ Long Hạ cũng chỉ có ba người Trịnh Thiên Khải biết.
Cảnh giới này đại diện cho điều gì?
Nói một cách đơn giản, nếu hôm nay hầu quân tướng muốn xuống tay giết tất cả người ở đây, cho dù những sĩ quan đã từng trải qua trăm trận chiến này và cấm vệ quân cùng nhau xông lên cũng sẽ không chống đỡ nổi một phút!
Diệp Vĩnh Khang nhìn thấy phản ứng của mọi người ở dưới bục, khóe môi cong lên đầy ẩn ý.
Anh biết rất rõ mấy ông già này ai cũng là người không dễ đối phó, thấy anh còn trẻ như thế nên có lẽ đa số đều đang thầm tính toán gì đó.
Nếu không ra oai với họ một chút, sau này qua lại tiếp xúc với nhau e là sẽ gặp vài rắc rối nhỏ.
“Con người tôi ghét nhất nói những lời sáo rỗng, cảm ơn cái này, cảm ơn cái kia, cảm ơn cái beep”.
“Dù sao tôi nói các ông cũng không thích nghe, thế nên hôm nay không nói mấy điều đó nữa. Chỉ một câu thôi, hôm nay làm phiền mọi người đến tham dự chúc mừng tôi, sau này đến Giang Bắc nhớ tìm tôi uống rượu là được”.
Diệp Vĩnh Khang không hề sử dụng ám kình khi nói mấy lời này, nhưng người bên dưới không chỉ không xem thường anh mà ngược lại còn cảm thấy thán phục và kính nể vị hầu quân tướng trẻ tuổi đến khó tin này.
Rõ ràng có thực lực siêu mạnh nhưng nhìn bề ngoài lại rất bình thường, sự trái ngược này khiến họ càng có cảm giác bí ẩn với hầu quân tướng trẻ tuổi này.
“Vậy đại lễ sắc phong hôm nay đến đây thôi, cảm ơn mọi người đã đến tham gia, giải tán!”
Diệp Vĩnh Khang phất tay, cả quá trình từ lúc anh bước vào hội trường đến khi nói xong cũng chỉ mất có năm phút.