Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 439

Trên trán Triệu Đại Lực nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi kéo chặt đuôi xe, chiếc xe vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Vẻ mặt của Diệp Vĩnh Khang đột nhiên trở nên nghiêm túc, lại đạp ga hết cỡ lần nữa!

Rừmzz…

Xe cuối cùng cũng tiến về phía trước được năm centimet, nhưng Triệu Đại Lực đột nhiên gầm lên một tiếng, hai tay cố hết sức kéo chiếc xe lại, khiến cho nó lập tức tắt máy!

“Chuyện này… chuyện này…”

Hạ Huyền Trúc trợn tròn mắt, dùng tay không kéo ô tô lại, ngay cả bom tấn Hollywood cũng không dám diễn như thế này!

“Em ở trong xe trông Tiểu Trân, anh đi xuống xem một lát”.

Diệp Vĩnh Khang khẽ thở dài, mở cửa bước xuống.

Phía sau xe đã bị Triệu Đại Lực kéo ra một cái hố lớn, gân xanh của Triệu Đại Lực lộ ra, vẻ mặt dữ tợn, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Sư phụ, cầu xin sư phụ thu nhận đồ đệ!”

Triệu Đại Lực đã kiệt quệ sức lực, ngay cả đứng trên mặt đất cũng lắc lư không vững.

Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm Triệu Đại Lực, đánh giá một hồi rồi lên tiếng hỏi: “Anh rèn luyện sức khỏe như thế nào?”

Triệu Đại Lực trả lời: “Tôi không luyện tập, tôi sinh ra đã có sức khỏe tốt, mẹ tôi nói lúc mới sinh ra tôi đã tám cân rưỡi, khi đó đã dọa cả bệnh viện sợ hãi”.

“Sau này lớn lên, sức ăn cũng rất khỏe, bữa nào cũng ăn một nồi cơm đầy”.

“Tôi không thích làm bất cứ điều gì khác, bình thường khi nhìn thấy một hòn đá chỉ thích nâng nó lên, phàm là việc gì liên quan đến sức mạnh, tôi đều thích làm”.

“Năm mười ba tuổi tôi đã cao như vậy, sau đó không phát triển nữa, có điều cơ bắp càng ngày càng to, về sau lớn đến mức tôi không khống chế được”.

Diệp Vĩnh Khang nghe xong, khóe miệng giật, sau đó chợt nhớ tới chuyện gì đó: “Hai ngày trước anh bị thương nặng trên võ đài, sao khỏe lại nhanh như vậy?”

Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới nhớ ra hai ngày trước Triệu Đại Lực đã bị thương nặng, hơn nữa theo sức lực của tên Khỉ Gầy mà nói, đổi lại là người thường không chết cũng tàn phế.

Cho dù thể chất có cực kỳ khỏe đi chăng nữa, ít nhất cũng phải nằm trong bệnh viện một tháng, nhưng còn chưa tới hai ngày, trên người Triệu Đại Lực đã không thấy có gì khác thường!

Nhắc đến chuyện này, Triệu Đại Lực cũng lộ ra vẻ nghi ngờ, gãi đầu đáp: “Chuyện này tôi cũng không biết, dù sao từ khi còn rất nhỏ tôi đã như vậy rồi, bất kể bị thương thế nào, cũng chưa tới hai ngày đã hồi phục lại”.

“Tôi đã đến bệnh viện nhiều lần nhưng có kiểm tra cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, năm tôi mười hai tuổi, một lần đi chăn trâu và không cẩn thận bị trâu húc gãy mất mấy cái xương sườn”.

“Các cơ quan nội tạng bị thương rất nặng, thậm chí lúc đó bố tôi còn đã khắc bia mộ cho tôi rồi, nhưng không ngờ rằng tôi đột nhiên sống lại, tất cả các vết thương đều khỏi, anh nghĩ chuyện này có kỳ lạ không?”

Diệp Vĩnh Khang nhíu mày: “Vậy nên… tại sao anh lại nghĩ tới việc chọi với trâu?”

Triệu Đại Lực trả lời: “Chuyện này không trách tôi được, có một lần tôi đi đến vùng nông thôn, lần đầu tiên nhìn thấy con trâu, tôi có lòng tốt lấy thịt trâu khô cho nó ăn”.

“Thế nhưng con trâu bại liệt đó không biết tốt xấu, không những không ăn mà còn kêu to lên. Đây rõ ràng là khiêu khích, nên tôi mới cho nó một trận!”

Diệp Vĩnh Khang vỗ trán, cảm thấy suy nghĩ của mình không thể theo kịp được.

“Anh muốn tôi nhận anh làm đồ đệ cũng được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK