Chương 315
Vốn đây chỉ là chuyện cãi vã rất bình thường giữa đám trẻ con nhưng lại bị bà cụ túm lấy cơ hội vu oan rằng Diệp Vĩnh Khang có rắp tâm muốn hại chết người em họ của mình.
Lý do là vì Diệp Vĩnh Khang lo lắng người em họ này sẽ cướp mất vị trí thừa kế gia chủ của anh.
Cuối cùng, thông qua gia tộc bàn bạc, toàn bộ đã bỏ phiếu thực hành gia pháp đối với Diệp Vĩnh Khang.
Ngày hôm đó, Diệp Vĩnh Khang bị trói trong một cái cây to trong sân. Anh khóc và cầu xin tới mức cổ họng khản đặc.
Thế nhưng hàng trăm người nhà họ Diệp đều chỉ đứng đó nhìn anh với vẻ lạnh lùng cùng khuôn mặt tươi cười trên sự đau khổ của người khác.
Bà cụ nhà họ Diệp chính thức tuyên bố tội đồ của Diệp Vĩnh Khang, sau đó nói rằng anh vĩnh viễn bị gạch tên khỏi gia phả của nhà họ Diệp.
Rồi dùng gậy bóng chày đánh gãy hai chân của anh, cho anh vào bao tải, ném xuống dòng sông lạnh cắt da cắt thịt.
“Cậu chủ, cậu nói những điều đó là hiểu lầm bà chủ rồi, năm đó bà cũng chỉ nhất thời hồ đồ, những năm qua, ngày nào bà ấy cũng gọi tên cậu”.
“Khi bà ấy biết cậu chưa chết và còn trở về nước thì cậu không biết bà ấy vui thế nào đâu, nể tình người thân mong cậu chủ…”
“Lục Đào, mẹ kiếp, ông cho rằng tôi là thằng ngốc sao?”
Diệp Vĩnh Khang tức giận nói: “Các người tìm đủ mọi cách muốn tôi quay về thì e rằng bệnh của cái thằng súc sinh đó lại tái phát rồi chứ gì!”
“Xin ông quay về nói với bà phù thủy ấy một tiếng, nếu không phải tôi nể tình mang huyết mạch của nhà họ Diệp thì nhà họ Diệp sớm đã không còn rồi. Mẹ kiếp!”
“Tôi có thể không so đo chuyện trước đây, nhưng tôi và nhà họ Diệp không còn liên quan gì nữa, muốn dùng cốt tủy của tôi để cứu tên súc sinh đó sao, đừng có mơ”.
Thực ra khi Lục Đào nói ra ý đồ đến đây của mình thì Diệp Vĩnh Khang đã đoán ra được nguyên nhân.
Người em họ của anh sinh ra đã mắc một bệnh hiểm nghèo, tủy sống của Diệp Vĩnh Khang vừa hay phù hợp với người đó, có thể cứu được mạng sống của kẻ đó, nếu không thì tên súc sinh đó đã sớm chết từ lâu rồi.
Giờ nhà họ Diệp đột nhiên tìm tới, không phải vì tủy sống của anh thì còn có thể vì cái gì chứ?”
Lục Đào khẽ nhíu mày, trịnh trọng nói: “Cậu chủ, lão phu nhân có lệnh, nhất định phải mời được cậu trở lại nhà họ Diệp. Nếu cậu chủ không hợp tác, cậu đừng trách tôi không khách sáo!”
Dứt lời, gã thanh niên húi cua bên cạnh bắt đầu tiến lên một bước, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang, cách mấy mét mà vẫn có thể cảm nhận được một luồng sát khí tàn bạo.
“Ha ha!”
Nhưng mà Diệp Vĩnh Khang lại cười phá lên, trong mắt hiện lên vẻ chế giễu, hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nói: “Vậy tôi lại muốn biết, ông không khách sáo thế nào đấy”.
Vẻ mặt của Lục Đào sa sầm xuống, hắn ra lệnh cho gã thanh niên húi cua bên cạnh: “Mời cậu chủ lên xe!”
“Cậu chủ, đắc tội với cậu rồi!”
Sau khi gã thanh niên húi cua nhận lệnh, gã nắm chặt tay thành móng vuốt, vồ về phía vai Diệp Vĩnh Khang.
Cú vồ này vô cùng sắc bén, nếu bị vồ trúng, đừng nói là xương, ngay cả gạch cũng phải vỡ nát.
Nhưng Lục Đào cũng không ngăn cản gã thanh niên húi cua này, bởi vì lão phu nhân chỉ cần tủy xương của Diệp Vĩnh Khang, chỉ cần không ảnh hưởng đến chất lượng tủy xương, có khiến cho Diệp Vĩnh Khang thành tàn phế cũng không sao.