Chương 548
“Không có gì, chỉ là thấy hơi đặc biệt”.
Diệp Vĩnh Khang lấy điện thoại ra, chụp một vài bức ảnh về hình xăm này từ mọi góc độ.
Tử Diên đứng bên cạnh nói: “Lão già này tuy rằng hơi kém một chút, nhưng cách thức ra chiêu rất kỳ lạ, nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng thì tôi cũng không nói rõ được”.
“Nói tóm lại, tôi chưa bao giờ gặp cách thức như vậy. Chiêu pháp vừa rồi lão dùng quả thực rất tinh xảo, nhưng người này chẳng qua cũng mới có chút gốc gác thôi, nếu như luyện thành công những chiêu thức này, hiệu quả chiến đấu ít nhất cũng được tăng thêm nghìn lần!”
“Thêm nghìn lần?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ cau mày, tự lẩm bẩm một câu: “Lẽ nào họ thật sự tồn tại sao?”
Tử Diên nghi hoặc hỏi: “Điện Chủ biết à?”
Lúc này Diệp Vĩnh Khang mới hoàn hồn lại, vội vàng lắc đầu, cất điện thoại đi, sau đó dặn dò Tử Diên: “Tử Diên, cô dọn dẹp chỗ này đi nhé, sau đó tới tỉnh một chuyến, cụ thể làm gì thì không cần tôi nói nhiều nữa nhỉ”.
Tử Diên khẽ gật đầu: “Hiểu rồi ạ”.
“Ừ, chú ý kiềm chế bản thân, đừng giết người bừa bãi”.
Diệp Vĩnh Khang dặn dò.
Nhà họ Đào đã phát thẻ lệnh với Diệp Vĩnh Khang, nói rằng ở Giang Bắc, chỉ cần ai có chút ít quan hệ với Diệp Vĩnh Khang thì sẽ giết hết!
Bây giờ, Diệp Vĩnh Khang cũng phải dùng cách thức đó để đáp trả lại bọn họ!
Bệnh viện số hai thành phố Giang Bắc.
Một người đàn ông đặc biệt yên tĩnh đang ngồi trên băng ghế ở lối vào phòng cấp cứu.
Sắc mặt người đàn ông bình thản, giống như mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng.
Anh không xem điện thoại, cũng không làm gì khác, cứ như một bức tượng điêu khắc, ngồi bất động suốt hơn hai tiếng đồng hồ.
Một một cô y tá đi qua nhìn thấy trạng thái này của người đàn ông, không khỏi lộ ra bộ mặt ghét bỏ và chê bai.
Vợ anh đang nguy kịch trong phòng cấp cứu, nhưng người đàn ông này không có phản ứng gì cả, loại đàn ông này thật sự quá chó má.
Chỉ tiếc thay cho người phụ nữ xinh đẹp trong phòng cấp cứu, sao lại lấy loại đàn ông bạc tình bạc nghĩa như này làm chồng chứ.
Tuy nhiên nếu như cô y tá này biết thuật đọc suy nghĩ, nhất định sẽ không thể nghĩ như vậy được nữa.
Sự yên tĩnh trên bề mặt thực ra chỉ là biểu hiện cho nội tâm đã cuộn trào đến cực điểm của anh mà thôi.
Không ai có thể hiểu được nội tâm Diệp Vĩnh Khang đang phải chịu đựng những sự giày vò đau khổ tới mức nào.
Hơn hai tiếng trước, anh và Hạ Huyền Trúc vừa tới khu vực trung tâm thành phố Giang Bắc thì chất độc thần kinh trong người Hạ Huyền Trúc đột nhiên phát tác!
Chỉ trong vài giây, Hạ Huyền Trúc đã hoàn toàn bất tỉnh, sắc mặt xanh ngắt, đồng tử giãn ra, hơi thở mong manh.
Khi đến được bệnh viện, nhịp tim của cô dường như đã ngừng đập rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, hàm răng nghiến chặt của Diệp Vĩnh Khang chưa từng được nới lỏng, từng sợi dây thần kinh trong cơ thể anh đều căng đến mức cực điểm, không ai có thể hiểu được cảm giác thống khổ như ở địa ngục này là như thế nào.