Chương 498
Điều đặc biệt là bàn tay của lão già này vô cùng trắng trẻo, ngón tay thon dài, móng tay dài chừng ba xentimet, hai quả cầu kim loại to bằng cái trứng gà linh hoạt di chuyển giữa những kẽ ngón tay lão ta trông hệt như vật còn sống.
“Ông nói nghe nhẹ nhàng ghê!”
Đào Thiên Hổ thở hồng hộc đặt mông ngồi lên ghế, tức giận nói: “Nếu chỉ bị thằng ranh kia nói vài câu thì chẳng sao cả, dù sao tôi cũng ghi nhớ mối hận này rồi, kiểu gì cũng sẽ có ngày tôi cho nó biết tay!”
“Nhưng bố đã nói, nếu ai hoàn thành được việc này thì sẽ để người đó phụ trách dự án mở rộng bảy khu dân cư ở ngoại ô phía Tây”.
“Tương lai phát triển của vùng ngoại ô phía Tây khó mà đong đếm được, nếu thật sự để dự án mở rộng bảy khu dân cư kia rơi vào tay thằng chó đó thì vị trí người thừa kế này sẽ càng xa vời với tôi”.
Đào Thiên Hổ vừa nói vừa cắn răng kêu răng rắc, theo lý thuyết hắn mới là con trai lớn, dựa theo quy tắc, vị trí người thừa kế gia chủ hẳn nên thuộc về hắn.
Nhưng đến chỗ bố hắn thì lúc nào cũng phải nghĩ đường tắt, vứt luôn quy củ lập trưởng không lập út qua một bên, lại còn nói sẽ dựa vào công lao của hai người họ để xem xét, ai cống hiến nhiều nhất cho nhà họ Đào thì sẽ lập người ấy làm người thừa kế vị trí gia chủ.
Mấy năm nay, Đào Thiên Hổ đánh Đông dẹp Tây, lập được nhiều công lao to lớn cho nhà họ Đào, nhưng hắn không dẻo miệng và mưu mô bằng đứa em trai ranh mãnh như hồ ly, đứa em trai đó còn biết lấy lòng bố khiến Đào Thiên Hổ như ngồi bàn chông mỗi ngày, nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn vị trí người thừa kế gia chủ của hắn sẽ bị đứa em trai này cướp mất!
Ông lão không đồng tình, cười nói:
“Cậu ba tâm kế đa đoan, tôi cũng không thích nhưng tôi rất tán thành một câu nói của cậu ta”.
“Câu gì cơ?”
“Ở thời đại này, sức mạnh quả thật không bằng đầu óc”.
“Mẹ kiếp!”
Đào Thiên Hổ đột nhiên đứng bật dậy, đạp mạnh khiến chiếc bàn cẩm thạch vỡ thành năm bảy mảnh: “Thằng chó hoang đó tưởng rằng chỉ cần dựa vào mấy trò lươn lẹo của nó là có thể qua mặt được tôi sao?”
“Đào Thiên Khánh, là do mày ép tao!”
Đáy mắt Đào Thiên Hổ lóe lên tia sáng nham hiểm!
Trong lúc này, Đào Thiên Khánh đã lái xe đến sân bay, mấy việc như này thì giải quyết càng sớm càng tốt, không nên chậm trễ.
Hắn không dẫn theo bất kỳ bảo vệ nào, thậm chí ngay cả một tên tay sai cũng chẳng có, chỉ một thân một mình lái xe, miệng lẩm bẩm hát theo tiếng nhạc phát ra từ radio.
Trong vô thức, xe cộ qua lại trên đường cao tốc càng lúc càng thưa thớt, đến cuối cùng chỉ còn lại mình hắn.
Cho dù là người bình thường thì cũng có thể đoán được cảnh tượng này không đúng lắm, huống hồ là kẻ mưu mẹo lươn lẹo như Đào Thiên Khánh?
Nhưng hắn lại dường như không thèm quan tâm đến việc này, vẫn cứ nhàn nhã ngân nga khúc hát.
Xoẹt xoẹt…
Sau khi rẽ qua một bùng binh phía trước, một chiếc xe thương vụ đột nhiên lao về hắn nhanh như điện, sau đó lạng qua rồi chặn ngang giữa đường.
Bảy tám gã đàn ông lực lưỡng mặc đồ đen, che mặt, trong tay xách theo mã tấu lạnh buốt, từng bước ép sát đến.
Nhưng Đào Thiên Khánh không những không tỏ ra hốt hoảng mà còn rất bình tĩnh dừng xe bên lề, cài phanh tay, ung dung xuống xe rồi châm một điếu xì gà, tựa người ở đầu xe, vẻ mặt sâu xa nhìn mấy tên côn đồ đằng đằng sát khí.