Chương 392
Dứt lời, Diệp Vĩnh Khang lại đi thẳng ra bên ngoài.
Trước nay Diệp Vĩnh Khang đều không cho rằng bản thân là một hiệp sĩ thích làm việc trượng nghĩa, hơn nữa anh và Triệu Đại Lực cũng chỉ mới gặp mặt một lần, thậm chí còn chẳng được xem là bạn bè.
Đối với chuyện của người khác, Diệp Vĩnh Khang trước giờ đều không có hứng thú.
Lúc này, Trương Hiểu Đan đã trở về nhà của Trương Hoa Phương và đang ngồi xem tivi.
“Hiểu Đan, sao Vĩnh Khang vẫn chưa về vậy?”
Hạ Huyền Trúc hơi lo lắng hỏi.
Mặc dù Trương Hiểu Đan mở mắt xem tivi, nhưng ánh mắt rõ ràng có ý né tránh: “Ờ thì, anh ta nói anh ta muốn ra ngoài mua ít đồ, bảo em về trước một mình”.
“Kỳ lạ thật, Vĩnh Khang hình như không thích dạo phố mà”.
Hạ Huyền Trúc thấy hơi nghi hoặc, cô luôn cảm thấy chuyện hôm nay hơi lạ: “Để chị gọi điện thoại cho anh ấy”.
“Chị, chị cứ yên tâm đi, một người đàn ông to lớn như Vĩnh Khang thì có thể xảy ra chuyện gì được, chị cho anh ta chút không gian riêng đi”.
Trương Hiểu Đan vội vàng ngăn lại, trong lòng lại thấy hơi chột dạ.
Bởi vì cô ta biết Diệp Vĩnh Khang rất có khả năng mãi mãi không thể quay lại được nữa, dù có quay lại thì có lẽ cũng sẽ mất đi một cánh tay hay một cẳng chân.
Với tính cách của Đao Kiệt, lúc này e rằng Diệp Vĩnh Khang vẫn còn đang chịu sự giày vò.
“Hiểu Đan, có phải em có chuyện gì giấu chị không?”
Hạ Huyền Trúc không phải đứa ngốc, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra biểu hiện của Trương Hiểu Đan hơi bất thường.
“Chị Huyền Trúc…”
Trương Hiểu Đan biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, dứt khoát nghiến răng nói: “Chị Huyền Trúc, chị đừng trách em, em cũng vì bất đắc dĩ nên mới…”
“Bố!”
Vào lúc Trương Hiểu Đan mới nói được một nửa, Diệp Tiểu Trân đột nhiên gọi lớn về phía cửa.
Mọi người quay đầu nhìn sang thì kinh ngạc phát hiện Diệp Vĩnh Khang đã về!
“Anh… sao anh lại về đây thế này?”
Trương Hiểu Đan nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang không hề bị thương, cảm thấy thật sự không thể tin nổi.
“Làm xong việc rồi, chả lẽ không nên trở về sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn Trương Hiểu Đan, bình tĩnh nói.
“Vĩnh Khang, anh vừa đi đâu thế, sao bây giờ mới về”.
Hạ Huyền Trúc nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu liếc nhìn Trương Hiểu Đan, cười nói với Hạ Huyền Trúc: “Anh giúp Hiểu Đan đi lấy ít đồ nên mới về muộn hơn một chút”.
Diệp Vĩnh Khang vừa nói vừa rút ra một tấm thẻ tập thể hình ném ra trước mặt Trương Hiểu Đan, trong mắt loé lên vẻ quái dị: “Đây là thẻ tập thể hình của cô, nhưng mà hình như cô nhầm ở đâu rồi, bọn họ nói tấm thẻ tập thể hình này đã được thanh toán rồi, sau này cô nên nhớ cho kĩ một chút, đừng chuyện nọ xọ chuyện kia nữa!”
“Chuyện này…”
Trương Hiểu Đan nhất thời bị bất ngờ không kịp phòng bị, từ đầu tới cuối cô ta vẫn không hiểu tại sao Diệp Vĩnh Khang có thể trở về mà không hề hấn gì.
“Đúng rồi Hiểu Đan, em vừa mới nói gì cơ? Bất đắc dĩ, chuyện gì thế?”