Chương 225
Dưới chân một ngọn núi xinh đẹp, có một trang viên với diện tích rộng lớn, trang trí theo phong cách cổ kính.
Ở cửa có vài vệ sĩ mặc đồ đen, lưng thẳng tắp, xung quanh có rất nhiều người đang tuần tra.
Dọc theo con đường lát đá xanh rợp bóng tre cảnh, đi bộ về phía trước khoảng năm phút là đến trung tâm của tòa nhà.
“Xin chào cô Trần, sếp Tần đang đọc sách trong phòng làm việc, bảo hai người có thể nghỉ ngơi ở đây một lát”.
Cô hầu gái trẻ tuổi mặc đồng phục hầu gái dẫn Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy vào phòng tiếp khách và rót hai chén trà thơm phức.
“Anh Diệp, ông ta thường như này, xin anh đừng để bụng”.
Trần Tiểu Túy có chút lo lắng Diệp Vĩnh Khang sẽ không vui.
“Không sao, chúng ta tới đây là để nhờ vả người ta. Chờ một lát cũng không sao”.
Diệp Vĩnh Khang rất bình tĩnh, từ từ nếm thử trà.
Sau ít nhất một giờ, trà cũng đã được rót vài lần, một người hầu gái bước vào lễ phép nói: “Cô Trần, sếp Tần mời cô vào phòng làm việc”.
Diệp Vĩnh Khang lần đầu tiên nhìn thấy Tần Long Tượng có chút bất ngờ.
Người này có thân hình cao ráo, mặc một bộ áo kiểu Tôn Trung Sơn, tóc chải gọn gàng và đeo một cặp kính vàng.
Nếu gặp ngoài đường, nhất định sẽ nghĩ người này chắn chắn phải là một người thầy hiền lành, sẽ không đoán được người này là một tay giang hồ độc ác tàn ác có máu mặt.
“Cô Trần, xin lỗi vì đã để cô phải đợi. Vừa rồi tôi hơi bị cuốn vào cuốn sách. Xin hãy thứ lỗi cho tôi”.
Tần Long Tượng ngồi trên chiếc ghế đan bằng liễu gai cầm cuốn ‘Tư trị thông giám’ trên tay, nói với giọng điệu rất bình tĩnh, trên mặt nở một nụ cười lịch sự.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn khó có thể che giấu được khí tức uy phong tỏa ra từ ông ta.
“Vị này là?”
Tần Long Tượng nhìn Diệp Vĩnh Khang.
“Đây là anh Diệp, bạn tốt của tôi. Gần đây gặp phải chút rắc rối, muốn nhờ ông Tần chỉ giáo”.
Trần Tiểu Túy nhanh chóng giới thiệu, cô ấy là một người phụ nữ đặc biệt thông minh, sẽ không bao giờ tiết lộ danh tính thực sự của Diệp Vĩnh Khang nếu không có sự cho phép của anh.
“Anh Diệp, thật vinh hạnh khi được gặp anh”.
Tần Long Tượng cười với Diệp Vĩnh Khang, tuy rằng nhìn có vẻ lịch sự, nhưng ánh mắt của ông ta rõ ràng là chiếu lệ cùng khinh thường.
Sau khi chào hỏi qua loa, Tần Long Tượng lại nhanh chóng nhìn về phía Trần Tiểu Túy, cười nói: “Nếu cô Trần đã có lời, chỉ cần trong khả năng của mình, tôi sẽ cố gắng hết sức”.
Những lời này, Tần Long Tượng hỏi thẳng Trần Tiểu Túy, hiển nhiên là không coi Diệp Vĩnh Khang ra gì.
Trần Tiểu Túy nhanh chóng kể lại những gì mình vừa gặp phải.
“Dự án Khu công nghiệp?”
Tần Long Tượng sờ nhẹ mũi: “E rằng chuyện này có chút khó xử lý”.