Mục lục
Truyện Trở Về Bên Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 393

Hạ Huyền Trúc nhớ lại mấy lời Trương Hiểu Đan vừa nói ban nãy, rồi hỏi.

“A? Ha ha, ban nãy em định nói… không có gì, cũng chỉ là tiện miệng mới nói như vậy thôi”.

Trương Hiểu Đan vội vàng nói qua loa cho xong chuyện, sau đó ánh mắt nhìn về phía Diệp Vĩnh Khang, phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang không chỉ không có tổn thất gì trên cơ thể mà biểu cảm cũng rất bình tĩnh, cứ như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Không lý nào?

Đầu óc Trương Hiểu Đan mơ hồ khó hiểu, nhân lúc Hạ Huyền Trúc bận rộn trong phòng bếp mới vội vàng hỏi Diệp Vĩnh Khang: “Đao Kiệt không làm khó anh sao?”

Diệp Vĩnh Khang cười nhạt đáp: “Tôi chỉ đi lấy một tấm thẻ tập thể hình mà thôi, sao cậu ta lại phải làm khó tôi?”

“Thế nhưng…”

Trương Hiểu Đan thấy đầu óc hơi choáng váng, lẽ nào lương tâm Đao Kiệt đột nhiên trỗi dậy?

Không thể nào, cô ta thà tin trái đất hình vuông cũng tuyệt đối không tin Đao Kiệt có thể tha cho Diệp Vĩnh Khang.

“Diệp Vĩnh Khang, anh nghe đây, dù anh đã dùng thủ đoạn gì để vượt qua kiếp nạn này, nhưng sau này anh nên thành thật với tôi một chút, nếu như dám làm chuyện có lỗi với chị tôi, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

Trương Hiểu Đan lên tiếng uy hiếp.

Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại, dùng ánh mắt vô cùng quái dị nhìn Trương Hiểu Đan mấy giây, sau đó lại nói ra một câu cũng kỳ quái không kém: “Cô nên cảm thấy may mắn vì là em gái của Hạ Huyền Trúc”.

“Anh có ý gì, uy hiếp tôi, cái loại vô dụng nhà anh…”

Trương Hiểu Đan đang định nổi điên, đột nhiên nghe thấy tiếng quát rất lớn của Trương Hoa Phương từ trong phòng bếp: “Cãi cái gì mà cãi, đến đây giúp một tay đi, dọn cơm rồi!”

Một bữa cơm vô cùng vui vẻ hoà thuận, giữa chừng Trương Hoa Phương còn khen Hiểu Đan có bản lĩnh, nói lần này nếu như không có cô ta thì e rằng không dễ gì sống tiếp qua ngày.

“Diệp Vĩnh Khang, mày buông đũa xuống cho tao!”

Trương Hoa Phương thấy Diệp Vĩnh Khang chỉ biết cúi đầu ăn cơm, trong lòng đột nhiên bừng bừng lửa giận: “Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, mày còn không mau cảm ơn Hiểu Đan cho tử tế đi!”

“Nếu như không có con bé giúp dẹp yên chuyện này nhờ các mối quan hệ thì e rằng lúc này mày đã mất mạng rồi!”

Diệp Vĩnh Khang khẽ giơ tay lên, nhìn Trương Hiểu Đan như cười như không, nói: “Con cảm thấy chuyện này nên cảm ơn Đao Kiệt rộng lượng mới phải, nếu không thì bây giờ con gọi cậu ta tới, chúng ta cảm ơn riêng cậu ta cho tử tế nhé?”

“Này, tên vong ơn bội nghĩa mày sao lại thả rắm ở đây, Hiểu Đan tốn bao nhiêu công sức nhờ vả quan hệ mới cứu được mày, mày còn chút lương tâm nào không vậy?”

Trương Hoa Phương nghe thế lập tức giận dữ mắng Diệp Vĩnh Khang một trận.

“Dì cả, thôi bỏ đi, không sao ạ”.

Trương Hiểu Đan vội vàng lên tiếng, thầm cảm thấy hơi hoảng hốt, cũng không biết tại sao vừa nãy lúc bị Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm, cô ta lại cảm thấy hơi sợ.

Mặc dù khá khó hiểu nhưng dù sao chuyện này cũng nên cho qua.

Ăn cơm tối xong, cả nhà vui vẻ ra ngoài xem hoa đăng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK