Chương 586
Cú đá này khiến cô ta bay thẳng ra ngoài, đồng thời đập mạnh vào tường.
Trước khi cơ thể của Hoàng Thu Hà ngã xuống đất, Diệp Vĩnh Khang chợt phóng đến trước mặt đối phương, vươn tay giữ cổ Hoàng Thu Hà, ép chặt cô ta vào tường!
Lưng Hoàng Thu Hà ép vào tường, hai chân giãy giụa trên không, cổ họng tắc nghẹn, phát ra tiếng kêu nhỏ, sắc mặt từ từ tái xanh.
“Anh Diệp, anh mau buông tay ra đi!”
Sở Phi Yến vội vàng tiến lên, dùng sức kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, vừa khóc vừa nói: “Nếu xảy ra án mạng thì nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không tha cho chúng ta đâu!”
Diệp Vĩnh Khang nghe vậy khẽ hừ một tiếng rồi mới chậm rãi thả lỏng bàn tay.
Hoàng Thu Hà ngã rầm xuống đất, ôm cổ ho dữ dội, nhưng miệng vẫn không quên đe dọa hung ác: “Chúng mày xong đời rồi, nhà họ Hoàng bọn tao nhất định sẽ khiến chúng mày…”
Bộp bộp!
Hoàng Thu Hà mới nói được nửa lời, Diệp Vĩnh Khang đã đưa tay lên tát mạnh hai bạt tai, sau đó kéo tóc cô ta ra phía cửa.
“Anh Diệp, anh định làm gì?”
Sở Phi Yến vội vàng đuổi theo, nhưng Diệp Vĩnh Khang lại dùng trái tay nhẹ nhàng đẩy Sở Phi Yến lại, không quay đầu lại nói: “Ở đây chờ tôi”.
Nói xong, anh tiếp tục kéo tóc Hoàng Thu Hà ra cửa, sau đó kéo cửa xe đẩy Hoàng Thu Hà vào ghế phụ lái, lạnh lùng nói: “Dẫn đường!”
Lúc này, Hoàng Thu Hà đã hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo, cả người run lên vì sợ hãi: “Đi… Đi đâu…”
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh thốt ra ba chữ: “Tới nhà cô!”
Khi nghe thấy ba chữ “tới nhà cô”, Hoàng Thu Hà sợ đến mức xụi lơ, cô ta hiểu ba chữ này là muốn đưa cô ta về với ông bà tổ tiên.
“Đại ca, tôi sai rồi, tôi có thể đưa tiền cho anh, rất rất nhiều tiền, anh đừng giết tôi…”
Hoàng Thu Hà từ nhỏ tới lớn luôn kiêu ngạo ngang ngược, hôm nay là lần đầu tiên cô ta cảm thấy cái chết đang ở gần mình như vậy.
Vừa rồi khi bị người đàn ông này dùng một tay bóp lấy cổ đè sát vào tường, cô ta thật sự cảm thấy mình sắp chết.
Cũng chính vào lúc đó, cô ta mới nhận ra thân phận cô cả nhà họ Hoàng ở Đông Hải không thể khiến cô ta bất khả xâm phạm.
Trước đây ngang ngược bao nhiêu, bây giờ sợ chết bấy nhiêu.
“Tôi muốn hỏi là, nhà của cô ở đâu?”
Giọng điệu Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh, nhưng lại có khí tức khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực.
“Hả?”
Hoàng Thu Hà sững sờ, hoàn toàn không hiểu tại sao anh lại hỏi câu này.
Sau khi phản ứng lại, cô ta vội vàng nói: “Ở gần đây, cách đây không xa lắm, lái xe chỉ hai mươi phút là tới, đại ca đừng lo, đợi đến nhà của tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”.
Theo như Hoàng Thu Hà thấy thì anh muốn tự mình đến nhà cô để lấy tiền.
Dưới sự chỉ dẫn của Hoàng Thu Hà, Diệp Vĩnh Khang mất khoảng hơn mười phút lái xe đến cửa trang viên khổng lồ nhà họ Hoàng.
Xe vừa dừng hẳn lại, Hoàng Thu Hà đột nhiên kéo cửa xe nhảy xuống, nhấc chân chạy vào bên trong, vừa chạy vừa hét lớn lên: “Người đâu, người đâu, mau tới đây!”