Chương 481
Một nụ cười kỳ lạ vừa giống như hạnh phúc lại vừa chua xót hiện lên nơi khóe miệng anh.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc xong mới mở cửa ra.
“Vợ à, anh về…”
Diệp Vĩnh Khang vừa nói được nửa chừng, đột nhiên nhìn thấy Hạ Huyền Trúc đang nằm nghiêng người bên cạnh máy lọc nước, hai mắt nhắm nghiền, trên tay cầm một cái cốc.
“Huyền Trúc!”
Diệp Vĩnh Khang chạy tới, thì thấy Hạ Huyền Trúc sắc mặt hồng hào và thở đều, như thể đang ngủ.
“Huyền Trúc, em tỉnh lại đi!”
Diệp Vĩnh Khang đưa tay ra lắc vài cái, Hạ Huyền Trúc mới chậm rãi mở mắt ra: “Anh về rồi…có chuyện gì thế, sao em lại nằm trên đất thế?”
“Đừng nói gì”.
Diệp Vĩnh Khang dìu Hạ Huyền Trúc lên ghế sô pha, bắt mạch cho Hạ Huyền Trúc, sau đó cẩn thận kiểm tra lại và xác nhận rằng cơ thể Hạ Huyền Trúc không có gì bất thường, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh còn đang muốn hỏi em đây này, anh vừa về đã nhìn thấy em nằm trên đất, sao em lại ngủ trên sàn thế”.
Hạ Huyền Trúc sắc mặt tái nhợt: “Kỳ lạ, em không biết, vừa rồi hơi khát, muốn uống một ly nước, sau đó không biết tại sao lại ngủ thiếp đi”.
Diệp Vĩnh Khang đau lòng nói: “Có lẽ dạo gần đây em quá mệt mỏi, hay là tạm gác công việc sang một bên, nghỉ ngơi cho tốt vài ngày đã”.
“Đâu có được”.
Hạ Huyền Trúc lắc đầu nói: “Khoảng thời gian này là thời điểm quan trọng nhất của công ty. Em còn đang muốn phân thân ra đây này, đâu ra thời gian mà nghỉ ngơi”.
“Mà này, chuyện của anh giải quyết thế nào rồi? Ai đứng sau Hạ Tuyết Cầm?”
Diệp Vĩnh Khang không muốn Hạ Huyền Trúc mang quá nhiều gánh nặng tâm lý, nên đành nói dối, cười nói: “Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, chỉ là hiểu lầm thôi, không sao đâu”.
“Có thật không?”
Hạ Huyền Trúc nghi ngờ nhìn Diệp Vĩnh Khang: “Nhưng em cảm thấy anh cứ là lạ sao ấy, kiểu rõ ràng là có tâm sự nặng nề”.
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Anh lấy đâu ra tâm sự? Được rồi, không nói những thứ này nữa. Đi ngủ sớm đi. Hôm nay đã mệt mỏi rồi”.
Đêm đó, bầu trời đầy sao, từ cửa sổ kính sát sàn khổng lồ của Diệp Vĩnh Khang và Hạ Huyền Trúc vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng sáng chói này.
Hạ Huyền Trúc nằm trên tay của Diệp Vĩnh Khang và ngủ thiếp đi, nhưng cả đêm mắt Diệp Vĩnh Khang vẫn mở thao láo, thẫn thờ nhìn những vì sao như kim cương trên bầu trời qua cửa sổ sát sàn.
Bầu trời đêm thật đẹp.
Vẻ đẹp thật hấp dẫn, mê hoặc, say … say đắm!
Sáng hôm sau, Diệp Vĩnh Khang dậy sớm làm bữa sáng cho vợ và con gái như thường lệ.
Hạ Huyền Trúc dậy hơi muộn vì đêm qua ngủ quá say, ăn xong bữa sáng, cô nhanh chóng thay quần áo rồi vội vã đi về phía cửa.
“Giày!”