Chương 524
Khi đó có một trò chơi, Hạ Tuyết Cầm đặt hai ly nước lên bàn, tuyên bố là một trong hai ly có chưa kịch độc, uống vào sẽ lập tức toi mạng!
Hôm ấy Hạ Huyền Trúc vì bảo vệ anh đã cố ý thua xúc xắc, may mắn là ly mà cô ấy chọn không phải ly nước có thể giết người ngay lập tức.
Nhưng hình như từ đầu đến cuối Hạ Tuyết Cầm không nói trong ly còn lại có chứa cái gì.
Đêm ấy, Diệp Vĩnh Khang đi tìm Đào Xuân Yến – kẻ đứng sau xúi giục Hạ Tuyết Cầm – tính sổ, trước khi chết, Đào Xuân Yến đã nói Hạ Huyền Trúc trúng kịch độc, chỉ có cô ta mới biết cách giải!
Hơn nữa, từ hôm đó trở đi, Hạ Huyền Trúc thật sự có nhiều chỗ rất khác thường, ví dụ như lúc nào cũng buồn ngủ vô cớ, tinh thần u buồn.
Người luôn làm việc một cách trật tự như cô ấy mà khoảng thời gian này cũng thường xuyên mơ mơ màng màng, giống như vô cùng buồn ngủ.
Nhưng lúc đó, Diệp Vĩnh Khang cũng không nghĩ gì quá nhiều, chỉ cảm thấy có thể là do Hạ Huyền Trúc quá mệt mỏi mà thôi.
Anh tuyệt đối không ngờ rằng, đây lại là biểu hiện của việc cô bị trúng độc tố thần kinh!
Vị bác sĩ mặc áo khoác trắng này tầm ba mươi lăm tuổi, tên là Tần Minh, trước khi đến bệnh viện làm việc đã từng làm công việc pháp y.
Có thể là vì tính chất đặc biệt của công việc mà anh ta đã từng chứng kiến sự sống chết của nhiều người, cho nên bây giờ gặp bất cứ chuyện gì cũng vô cùng bình tĩnh.
Vậy mà lúc này, anh ta lại bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Anh ta chưa từng nhìn thấy một người đàn ông nào khóc thành bộ dạng này.
Làm sao để hình dung kiểu khóc đó đây?
Không phải giày vò tâm can, không phải đấm ngực giậm chân, mà là một loại run rẩy, không tiếng động, thậm chí khóc còn không ra nước mắt.
Nếu một người thật sự đau lòng đến cùng cực thì anh ta sẽ khóc không ra tiếng và cũng không rơi nước mắt.
Diệp Vĩnh Khang cuộn mình trong góc phòng khám bệnh, cơ thể khẽ run lên, trong tay cầm tờ giấy đầy nét chữ đẹp đẽ.
Vĩnh Khang, em rất tiếc khi phải nói lời chào tạm biệt anh theo cách này, anh luôn nói gặp được em là niềm hạnh phúc nhất đời anh, nhưng đối với em, có thể gặp được anh mới là sự ban ơn lớn nhất mà ông trời dành cho em.
Anh yêu em, bảo vệ em, nhường nhịn em, anh biết em thích ăn gì, anh biết tất cả mọi sở thích của em, thậm chí có lúc em không cần nói, anh cũng có thể nhìn thấu những lo lắng và cảm xúc của em.
Anh không bao giờ để em động tay đến việc nhà, chưa từng để em vào bếp, nhiều khi em còn bị anh phàn nàn khi tiện tay dọn dẹp, anh nói em đang lãng phí cơ hội được anh nuông chiều.
Vĩnh Khang, em có quá nhiều điều muốn nói, có lẽ cả đời cũng không viết ra hết được, nhưng bây giờ em không còn nhiều thời gian nữa, em sắp phải đến một nơi thật xa, ở nơi đó, em sẽ tiếp tục yêu anh theo một cách khác.
Anh nói cả đời này sẽ nghe theo lời em, vì vậy bây giờ anh phải hứa với em rằng không được buồn phiền, không được đau lòng, phải ăn thật no, ngủ thật ngon, ngày nào cũng phải vui vẻ nhé!
Anh hãy nói với con gái chúng ta rằng mẹ đi công tác xa, đợi sau khi Tiểu Trân lớn thì mẹ sẽ trở về.
Hãy chăm sóc bản thân và con gái chúng ta thật tốt!
Vợ yêu của anh, Hạ Huyền Trúc.
“Anh Diệp, anh cần giúp đỡ gì sao?”
Tần Minh đứng bên cạnh nhẹ giọng nói, lúc này anh ta cũng không biết nên dùng từ ngữ nào để an ủi người đàn ông trẻ đang đau buồn đến cùng cục này.