Chương 345
Diệp Vĩnh Khang cũng nhìn chằm chằm đối phương một hồi, trong lòng lập tức hiểu được đại khái, đùa bỡn nói: “Không ngờ ông chèo lái giỏi phết đấy, nhà họ Hàn đã đến mức này rồi mà ông còn không yên phận đi, muốn sớm xuống dưới kia với con ông à?”
Mặc dù Diệp Vĩnh Khang chưa từng gặp mặt trực tiếp với Hàn Xuân Lâm, nhưng nhìn mấy người xuất hiện ở đây, Diệp Vĩnh Khang vẫn có thể đoán ra được tám chín phần.
Lễ sắc phong lần này tổng cộng phát bốn tấm thiệp mời ra xã hội, lần lượt được gửi cho Trình Văn Đống và gia chủ của ba đại gia tộc.
Giờ phút này bọn họ có thể xuất hiện ở đây, mà lại hận anh nhiều thế, hẳn là Hàn Xuân Lâm.
“Đừng vui mừng quá sớm!”
Hai mắt Hàn Xuân Lâm đỏ như máu, như muốn chém chết Diệp Vĩnh Khang, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau khi lễ sắc phong kết thúc, tao sẽ tự tay róc từng thớ thịt của mày ra!”
“Không chỉ mày, mà còn có vợ mày, con gái của mày, tất cả những người bên cạnh có liên quan đến mày, tao sẽ khiến chúng sống không bằng chết, để chúng nếm trải sự tàn nhẫn nhất trên thế giới này … ”
Bốp!
Hàn Xuân Lâm chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ chân đá về phía bụng đối phương, khiến Hàn Xuân Lâm ngã sõng soài ra đất.
“Tôi cảnh cáo ông, nếu ông còn dám nhắc tới vợ con tôi, tôi sẽ cho ông xuống làm bạn với thằng con súc sinh của ông ngay đấy!”
Diệp Vĩnh Khang trầm giọng quát.
Vợ và con gái là chốt nổ của Diệp Vĩnh Khang, nói anh cũng được, nhưng ai dám nói đến Hạ Huyền Trúc và Diệp Tiểu Trân, Diệp Vĩnh Khang nhất định sẽ nổi điên lên.
“Đồ chó, tao phải chém mày thành trăm mảnh!”
Hàn Xuân Lâm ôm bụng bò từ dưới đất lên, lao về phía Diệp Vĩnh Khang như một con bò điên.
“Lão Hàn, bình tĩnh!”
La Thiết Hiên đột nhiên giơ tay lên: “Đừng rơi vào bẫy của thằng nhãi này. Đây là trung tâm hội nghị. Đánh nhau ở đây, rất có thể sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của hầu quân tướng đấy”.
“Hắn muốn dùng cách này để ngăn cản chúng ta tham gia lễ sắc phong. Phải tuyệt đối tỉnh táo!”
La Thiết Hiên nghiêm mặt nói với Diệp Vĩnh Khang: “Diệp Vĩnh Khang, mày nghe cho kĩ đây, đừng có mà giở trò trước mặt tao, ở trước mặt tao mày còn non lắm!”
“Còn nữa, chuyện mày giết con trai tao, La Thiết Hiên tao sẽ để đó. Lễ xong, tao sẽ cho mày nếm thử cái gọi là sống không bằng chết!”
La Thiết Hiên hận Diệp Vĩnh Khang có thể không kém Hàn Xuân Lâm, nhưng ông ta bình tĩnh hơn Hàn Xuân Lâm.
Dù muốn lột da xé xác người này thì cũng phải đợi đến khi đại lễ sắc phong kết thúc.
Tiền Đại Giang cũng nheo mắt nói: “Diệp Vĩnh Khang, mày cũng được lắm, chuyện người anh em Mã Lão Quỷ của chúng tao, lát nữa sau khi hành lễ xong, chúng tao sẽ nói chuyện tử tế với mày”.
Diệp Vĩnh Khang từ đầu đến cuối đều trưng ra biểu cảm chế giễu, anh cảm thấy những người này chả khác nào đám tôm tép.
“Các người muốn lột da róc thịt tôi, lại còn muốn phanh thây xé xác tôi. Được rồi, tôi sẽ chờ, lát nữa tôi sẽ đích thân đưa đao vào trong tay các người, chỉ là đến lúc đó các người đừng có mà run tay đấy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn mấy người, buông lời cợt nhả.
“Đừng so đo với tên điên này!”
Trình Văn Đống mới bị Diệp Vĩnh Khang đập chai rượu vào đầu, trên đầu vẫn quấn băng gạc, chỉ vào miếng gạc trên đầu, nhìn chằm chằm vào Diệp Vĩnh Khang rồi lạnh lùng nói: “Diệp Vĩnh Khang, còn có chuyện của chúng ta đấy, lát nữa hi vọng mày vẫn ngang ngược được như bây giờ!”
Diệp Vĩnh Khang cười ha hả, hứng thú nhìn đối phương: “Cái này thì được thôi, lát nữa tôi nhất định sẽ còn ngang ngược hơn bây giờ”.
“Chỉ là tôi cũng nói cho ông biết, hi vọng lát nữa ông tốt nhất cũng ngang ngược như bây giờ, ha ha ha!”