Chương 516
“Hơn nữa nhà họ Đào còn tàng trữ một lô vũ khí tự động, số lượng ít nhất cũng có thể trang bị cho một doanh trại!”
“Lần này bọn chúng thật sự nổi điên rồi, anh Diệp, anh…”
Trần Tiểu Tuý vẫn còn chưa nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã đột nhiên cười nói: “Lẽ nào cô đã quên mất tôi có thân phận gì rồi hay sao?”
Trần Tiểu Tuý ngơ ngác, sau khi phản ứng trở lại mới thở phào nhẹ nhõm.
Ban nãy là do cô ấy nôn nóng tới mức u mê đầu óc, nhất thời không nhớ ra thân phận thật sự của Diệp Vĩnh Khang chính là hầu quân tướng – thủ lĩnh của năm đại hầu tước Long Hạ!
Đừng nói nhà họ Đào chỉ có mấy nghìn người, dù có là mấy chục mấy trăm nghìn người, Diệp Vĩnh Khang chỉ cần hạ lệnh diệt tận gốc là có thể khiến cho bọn chúng tan thành mây khói.
“Xin lỗi anh Diệp, ban nãy em nhất thời không nhớ ra, dạo này anh sống thế nào?”
Trần Tiểu Tuý vẫn không kìm lòng được mà hỏi thêm một câu.
Mấy ngày này cô ấy đã biến mình thành một cỗ máy chỉ biết có công việc, chỉ cần rảnh rỗi một chút là sẽ lao vào làm việc, căn bản không cho bản thân một chút thời gian rảnh rỗi nào.
Tất cả mọi người đều khen ngợi cô ấy nỗ lực làm việc, là một cô gái có tham vọng thăng tiến đặc biệt.
Thế nhưng chỉ có cô ấy mới biết, bản thân làm như vậy chẳng qua là vì muốn dùng công việc để gây tê chính mình, cô ấy thật sự không thể rảnh rỗi, vì khi đó trong đầu cô sẽ lại xuất hiện ngập tràn gương mặt và cả giọng nói thân quen đó, thêm cả mọi thứ, từng chút từng chút có liên quan đến con người đấy.
“Tôi vẫn…”
Diệp Vĩnh Khang đang chuẩn bị trả lời, lại đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng trầm giọng nói: “Việc tôi sống thế nào hình như không cần phải báo cáo với cô mà nhỉ?”
“Trước đây không phải tôi đã nói rồi sao? Không có chuyện gì thì đừng liên lạc với tôi!”
“Đêm hôm rồi cô còn gọi điện thoại cho tôi, nếu như để vợ tôi biết được rồi hiểu nhầm thì phải làm sao?”
“Sau này tôi không muốn nhìn thấy chuyện như vậy lại xảy ra nữa, nếu không… cô tự mình thu xếp cho ổn thoả đi!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang cúp máy luôn, sau đó cả người anh cứ như bị rút sạch hết sức lực, ngồi phịch vào ghế sô pha đờ đẫn nhìn lên trần nhà.
“Vĩnh Khang”.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Hạ Huyền Trúc.
Diệp Vĩnh Khang quay đầu lại nhìn, thấy Hạ Huyền Trúc đang đứng trước cầu thang nhìn mình chăm chăm.
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang bỗng hoảng loạn, cố nặn ra một nụ cười thoải mái, nhìn Hạ Huyền Trúc nói: “Một người bạn, uống nhiều rồi nửa đêm lại gọi điện thoại cho anh, bị anh mắng cho mấy câu”.
Hạ Huyền Trúc lại khẽ lắc lắc đầu: “Vĩnh Khang, đừng giấu em nữa, là cô gái mà lần trước anh nói phải không?”
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra hoang mang, vội vàng nói: “Em nghe anh giải thích, sự việc không phải như thế, ban nãy gọi điện là bởi vì…”
“Đừng nói nữa, em không trách anh”.
Hạ Huyền Trúc mặc một bộ váy ngủ lụa màu trắng tinh khiết, kéo lấy tay của Diệp Vĩnh Khang rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.
“Vĩnh Khang, em tin anh rất yêu em và Tiểu Trân, cũng tin anh nhất định sẽ không làm chuyện có lỗi với em”.
“Trước giờ em cũng chưa từng nghi ngờ anh dù chỉ một chút, phụ nữ bên ngoài thích anh, em nên cảm thấy vui mừng mới phải, bởi vì điều đó đã chứng minh được chồng em là một người đàn ông ưu tú”.