Chương 405
“Chỉ là phải xem xem cậu chủ có gan đánh cược với tôi hay không thôi, nếu không thì ngoan ngoãn theo tôi về đi”.
Diệp Thiên Minh lắc nhẹ ly rượu đỏ trong tay, khóe miệng cong lên một tia châm chọc cùng khinh thường.
Mặc dù thân thủ của Diệp Vĩnh Khang khiến ông ta kinh ngạc, nhưng trong mắt ông ta, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn chỉ là một thằng oắt vắt mũi chưa sạch mà thôi.
Thật ra hôm nay gặp được Diệp Vĩnh Khang chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không phải cố tình.
Nhiệm vụ của ông ta là đặt nền móng cho nhà họ Diệp ở Nam Giang, để tạo điều kiện cho việc mở rộng Nam Giang sau này của nhà họ Diệp.
Tuy nhiên, khi ở bên trong quan sát, ông ta đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Diệp Vĩnh Khang cũng đang ở trong đấu trường!
Đối với Diệp Thiên Minh, đây chẳng khác nào bánh từ trên trời rơi xuống!
Tính ngoan cố của cậu chủ vẫn luôn khiến lão phu nhân đau đầu, nếu có thể đưa Diệp Vĩnh Khang trở về thì quả là lập được công lớn!
Ông ta tin rằng dưới sự uy hiếp của hơn chục họng súng, bất kỳ ai cũng sẽ chọn cách khuất phục.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang lại cười khẩy: “Vụ cá cược này rất thú vị, nhưng tôi muốn hơn thế”.
Diệp Thiên Minh nhíu mày: “Ý của cậu là?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ nheo mắt lại: “Nếu tôi thắng, ông phải bỏ mạng!”
Dứt lời, Diệp Thiên Minh còn chưa kịp phản ứng, thân hình của Diệp Vĩnh Khang chợt lóe lên, đột nhiên hóa thành một đạo dư ảnh mà mắt thường không nhìn thấy được!
Vù vù vù ——
Khi dư ảnh lướt qua, mười mấy người đàn ông to lớn chỉ cảm thấy một trận gió thổi mạnh bên tai, sau đó cổ tay lập tức tê dại.
Đến khi họ phản ứng kịp, liền ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng khẩu súng vẫn đang cầm trên tay họ lúc nãy đã biến mất!
Nhìn lại lần nữa, mười mấy khẩu súng lại xuất hiện trong tay Diệp Vĩnh Khang giống như ảo thuật vậy!
Tất cả mọi người đều lập tức toát mồ hôi lạnh, không thể hiểu được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì!
Nhưng Diệp Vĩnh Khang không cho bọn họ cơ hội suy nghĩ.
Bùm bùm bùm bùm bùm bùm!
Sau một loạt phát súng chính xác, trên trán của mười mấy tên to con kia đồng loạt xuất hiện những lỗ máu to bằng ngón trỏ.
Sau đó mười mấy tên đó lập tức trừng to mắt, trong chốc lát tất cả đã mất mạng!
Diệp Thiên Minh ngẩn ra.
Cảnh tượng xảy ra trước mắt vượt xa khả năng nhận thức của ông ta!
Ông ta tuyệt đối không tin tốc độ của một người có thể nhanh như vậy!
Ông ta còn tự hỏi liệu mình có bị ảo giác không!
Mãi cho đến khi một họng súng lạnh lẽo dí vào trán ông ta, ông ta mới như bị điện giật, lập tức trở lại hiện tại.
“Cậu chủ, xin hãy tha mạng cho tôi, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, tôi cũng chỉ theo lệnh của lão phu nhân thôi, thật sự không liên quan đến tôi!”
Diệp Thiên Minh quỳ trên mặt đất, vẻ kiêu ngạo và khinh thường vừa rồi đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự hoảng sợ vô tận và khát vọng sinh tồn mãnh liệt.