Một lời trúng đính "phụ tại, mẫu tiên vong" và "phụ tại mẫu tiên ... vong", 5 chữ này ngắt câu khác nhau, ý nghĩa khác nhau, lão già lập lập lờ lờ, người nghe sẽ tự lừa chính bản thân.
“ Ha ha ha ...” Cố lão đầu ngửa đầu cười lớn, điệu cười rất sảng khoái, cười xong càng thêm hứng thú nhìn chàng trai tướng mạo cực kỳ bình thường:” Vậy tôi tính ra anh em trong nhà hắn, bốn người, ba nam một nữ, không sai chứ?”
“ Thôi đi bác, vẫn là cái trò đấy, bác nói ‘Đào viên tam kết nghĩa, độc xuất mai nhất chi’ đúng không?”
“ Ừ, trí nhớ cậu tốt đấy.”
“ Được, quẻ này để tôi giải nhé ... Bác nói như thế, giả sử hắn là con một, có thể giải thích thế này, à, mệnh cậu vốn có ba anh chị em, nhưng mà cậu cao số, thế nên chỉ có một mình, nên mới gọi là ‘độc xuất mai nhất chi’, đúng chưa?”
Suất Lãng giơ một ngón tay, tiếp đó giơ ngón nữa:” Nếu hắn nói, hắn có hai anh em, thì bác có thể giải thế này, số mệnh của cậu vốn có ba anh em, nhưng do cậu cao số khắc một, thế là còn hai ‘tam kết nghĩa’ là ba trừ đi ‘độc xuất mai’, chẳng hai là gì? Nếu có ba anh em thì chuẩn rồi, không nói nữa. Còn nếu có bốn thì câu kia tự động tính là ba cộng thêm một, bác vẫn cứ đúng ... Tôi đoán nếu có tận 5 anh em thì bác vẫn nghĩ lý do nào đó giải thích được đúng không?”
Nói tới đó cũng học lão gia tay bắt ấn quyết, mặt làm vẻ thần tiên, sau đó tự bật cười:” Này bác, nhất định muốn tôi nói hết ra à? Đây là cái trò lừa bách tính ở xã hội cũ, bác thấy ba tên béo kia lắm tiền lại ngốc dễ lừa ... Tôi chẳng những nghĩ thấu mấy câu này, mà còn nghe ba tên béo kia nói bác bấm quẻ cho khu trưởng nào đó nói câu ‘trước không có đường đi, sau không có bờ về’, đúng không?”
“ À đúng, lâu lắm rồi, hình như tôi cũng tính đúng.” Cố lão đầu từ đầu tới cuối chẳng thừa nhận hay phủ nhận gì, vẫn trò lấp lửng thế nào cũng giải thích được đó:
“ Đương nhiên là chuẩn, câu nói đó của bác ý là cùng đường hết lối rồi, đúng không? Nếu vị khu trưởng kia gặp xui xẻo, oa, bác tính đúng rồi. Nếu vị khu trưởng kia mà thăng tiến, cũng có thể hiểu là, hết đường đi rồi, bay cao rồi, thế là bác vẫn đúng ... Ví như tôi cũng biết tính quẻ nhé, tôi nói bác ‘quan cư bất năng hữu bạn’, bác nói xem đúng không?”
Soái Lãng cười giảo hoạt, câu này bắt chược theo cái trò của lão già mà thôi, thấu suốt thủ đoạn bịp bợm giang hồ, sáu chữ này có thể ngắt thành " Quan cư, bất năng hữu bạn " và " Quan cư bất năng, hữu bạn ", hai ý nghĩa khác nhau, không thể góa bụa, có bạn đời hoặc là góa bụa, không có bạn đời, dù là lão già kia có bạn đời hay không, chết hay sống đều chuẩn hết.
Kỳ thực đây là công phu cơ bản của dân hành tẩu giang hồ thôi, trước vốn chẳng là gì, nay cuộc sống ổn định, người hành tẩu giang hồ ít, đâm ra lưu truyền ít mới thành tuyệt học.
Cố lão đầu bị bóc trần bí mật không tức giận, chẳng đỏ mặt, thậm chí còn cười ha hả vỗ tay như cổ vũ hậu bối, tính cách này làm Soái Lãng có vài phần thiện cảm, nhưng mà lời không hay vẫn nói trước:” Thế tiền của tôi rồi nhỉ?”
“ Đương nhiên là của cậu.”Cố lão đầu thuận miệng hỏi:” Còn vấn đề nhỏ nữa, tôi nói ra hắn tới vì tài vận, điều này là suy luận ra đấy nhé.”
“ Cái này còn phải suy luận sao? Nhìn cái bản mặt đó thì trừ tiền ra còn bận tâm tới cái gì nữa? Nếu mà hắn gặp vận thì tới công viên tìm bác làm cái gì? Cho nên mười phần hết tám chín là thua lỗ không chống nổi nữa mới đi tìm tới bói toán mê tín.”Soái Lãng móc mỉa:
“ Vậy tôi tính ra hắn mất tiền ở TTCK thì sao?”
“ Vẫn thế, bác có tính toán gì đâu, bác chỉ minh họa cái đường cong lên xuống, tên Hứa Béo kia phản xạ điều kiện, môi run rẩy, mắt lồi ra ... Người giăng bẫy đều thế, bác chẳng làm gì hắn đã tự lộ ra hết.”
“ Theo như cậu nói thì tôi chẳng tính được cái gì rồi.” Cố lão đầu liếc xéo, giọng đầy thâm ý:
“ Có chứ, bác tính được bọn họ sẽ trả tiền bác, cho nên bác mới giả bộ không cần, bác càng không lấy tiền, bọn họ càng tin, lại còn không thể đưa ít được, bác liệu cơm gắp mắm rất tốt.”
Dù Soái Lãng nhìn thấu trò của ông ta, nhưng mà trình độ của ông già này không phải là giả, không phục không được:
Chân tướng hoàn toàn bị bóc trần, Soái Lãng nhìn ông già, ông ta chẳng tỏ ra bẽ mặt lại còn đắc ý, cười ra chiều vui vẻ lắm, lại bắt đầu giở trò, nhìn y đầy hứng thú, làm Soái Lãng hơi chột dạ.
Mấy lão giang hồ này chắc chắn thủ đoạn không chỉ có thế, chẳng qua vì ba tên béo kia quá ngốc, người ta không thèm dùng mánh lới cao siêu thôi, tiền vào tay rồi chuồn êm mới là thượng sách, đang nghĩ thế thì điện thoại reo vang, Soái Lãng bấm tắt chuông trịnh trọng nói:” Đại tiên, ngày sau gặp lại, tám giờ rồi, tôi có chuyện phải đi trước một bước.”
Nói xong đứng dậy định chuồn luôn, sợ tiền trong túi khó bảo toàn.
Lần này ông già không ngăn cản, mà lên tiếng hỏi:” Tiểu Soái này, làm việc ở đâu thế, có thời gian uống trà tán gẫu, tôi mời khách, được không?”
Soái Lãng đã đi được vài bước, quay đầu lại cười ranh mãnh:” Đại tiên, lần này ngài nhìn nhầm rồi, không tính ra tôi thất nghiệp sao? Ha ha ha, không cần mời trà nữa đâu, số tiền xem quẻ này coi như đã mời rồi.”
Miệng nói chân không dừng bước, dọc đường men theo con đường nhỏ ra tới cổng, ông già vẫn ngồi đó, chớp mắt ra khỏi cổng công viên, biến mất trong biển người bao la ...
Bóng dáng Soái Lãng biến mất, Cố lão đầu mới khẽ vỗ trán, nhìn nhầm, nhìn nhầm rồi, sao thế nhỉ? Ông ta không phải người sơ xuất như vậy, nghĩ lại thì thằng nhóc đó mặc bộ vest giá rẻ, cái túi thì rách mấy lần, sáng sớm ra ngồi ở đây, bộ dạng như phân lừa chỉ bề ngoài đẹp đẽ, không thất nghiệp là cái gì? Mà gần nơi này cách thị trường tuyển dụng nhân tài có hai trạm xe bus.
Sao mình không nhìn ra chứ?
Ông già ngẫm lại, chàng trai trẻ đó cứ có cái gì đó khiến người ta vô tình bỏ quên, liền lấy trong túi ra cuốn sổ tay nhỏ, tay cầm bút vẽ xoàn xoạt, thủ pháp giống truyền thần, chỉ vài nét bút bắt đầu hiện ra cái đầu húi cua, cái trán cao mắt to, miệng rộng mũi bè, diện mạo phổ biến bình thường, không đẹp không xấu, không có chỗ nào thiếu xót, càng không có chỗ nào nổi bật. Nếu ăn mặc tốt một chút thì thành dân đô thị, nếu ăn mặc kém một chút thì thành dân quê, nếu như nhất định phải tìm ra chỗ nào đó đặc biệt, thì chàng trai không có chút gì đặc biệt ấy lại có một cái tên rất oách.
“ Ha ha ha ha ...” Cố lão đầu đột nhiên bật cười, viết ngay ngắn cái tên Soái Lãng:
Nhân tài, chàng trai này chính là nhân tài, Cố lão đầu nhìn bức tranh mình vẽ, nghĩ lại bộ dạng thật thà trung hậu của y, mắt thì lấm lét, mở miệng ra nói một cách tư duy tầng lớp rõ ràng, người này đúng là có thứ khả năng kỳ dị mà người khác không dễ nhận ra.
Nhìn hồi lâu, tựa hồ nổi lên tâm sự nào đó, Cố lão đầu nhìn về phía Soái Lãng biến mất, một nhân tài như thế mà lại thất nghiệp … À không, nhân tài như thế mà kiếm bát cơm từ thị trường nhân tài thì đúng là lãng phí tài hoa.
Nghĩ tới đó Cố lão đầu đứng dậy cất sổ tay đi, tới bên giả sơn, cáo biệt với hai ông già đi cùng đang đánh cờ, đủng đỉnh rời công viên, đi về phía thị trường tuyển dụng nhân tài.