Soái Lãng lại lần nữa nghe mà chóng mặt buồn nôn, cảm giác lão già đang trêu mình:” Thế mà gọi là nghệ thuật à, nói vài câu linh hồn lang thang trong bóng đêm, yếu ớt trước trí tưởng tượng thế, vậy là thành đại sư nghệ thuật?”
Cố Thanh Trì thở dài:” Ôi ôi, cái đồ ngu xuẩn bất học vô thuật này, là linh hồn phiêu du bất định trong đêm đen, tư duy lý trí và khoa học tự nhiên yếu ớt khi đối diện với thế giới tưởng tượng do tính tùy ý chủ đạo ...”
“Đó là luận điểm của Friedrich Hegel về tầng cấp mỹ học, nếu không có mấy câu này trải đường không thể nói những lời phía sau. Đối với loại người như Hoa Thần Dật, phải quán thấu từ góc độ triết học thì mới có hiệu quả, mê tín chính là một loại tin tưởng, nếu hắn hoàn toàn không tin tưởng thì chẳng tìm tới nơi, chỉ cần tìm một vỏ bọc để hắn tiếp nhận được mà thôi.”
“Đây chính là nghệ thuật ngôn ngữ, muốn người khác tiếp nhận lời của mình, trước tiên phải hiểu người ta thích gì, để lời nói của mình phù hợp với nhu cầu tâm lý của đối phương, hai bên mới sản sinh sự cộng hưởng ...”
Soái Lãng giương đôi mắt vô tri lên y hệt ở trong tiết triết học Marx nghe giáo viên giảng bài, ánh mắt nghi ngờ:” Này, bác đừng coi thường tôi nhé, tôi biết Friedrich Hegel đấy, ông ấy là một nhà triết học nổi tiếng đấy, chẳng lẽ lại dính líu vào thứ mê tín phong kiến à?”
Cố Thanh Trì đang hết lòng dẫn dắt, nghe Soái Lãng phản bác không khác bị nghẹn con ruồi trong cổ, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, giảng kinh cho lừa. Cái thằng đã ngốc lại còn thích cãi, thôi thôi bỏ đi, lỗi tại mình, đem lý luận cao siêu đó nói với thằng ngốc không phải tự làm khó bản thân à:” Soái Lãng này, bây giờ tôi cực kỳ hoài nghi bằng cấp của cậu là giả, cậu biết Friedrich Hegel lại không biết ông ấy là người sáng lập ra chủ nghĩa duy tâm ở Pháp à? Chẳng lẽ cậu nhớ mỗi cái tên người ta?”
“ Đương nhiên là tôi biết chứ ... Bác là đại sư tự phong, còn bằng tốt nghiệp của tôi là do sở giáo dục tỉnh cấp cho, bác dựa vào cái gì mà hoài nghi bằng cấp của tôi? Người chưa từng học đại học đừng dùng ánh mắt chế độ cũ nhìn sinh viên đại học đương đại, tôi hoài nghi bác hâm mộ cùng đố kỵ.”
Soái Lãng dùng ngay lời khi nãy của ông ta để phản bác, bảo vệ thể diện của bản thân, chứ lòng thì giật mình, giờ lừa đảo giang hồ cũng biết về Friedrich Hegel rồi, chứ nói thật, y chỉ biết tên mà thôi, chẳng hiểu gì về người ta, môn triết học Marx thi mấy lần mới hợp cách, nói gì tới vị là thầy của Marx.
“ À, hiểu rồi, vậy sinh viên Soái, cậu đọc được tác phẩm nào của vị triết gia người Pháp Friedrich Hegel rồi?” Cỗ Thanh Trì nheo mắt hỏi:
Soái Lãng cũng có cách ứng phó, nghênh cái mặt dốt nát lên:” Xì, đọc rồi cũng không nói cho bác biết, bác biết bấm quẻ mà, bấm là ra thôi.”
“ Ha ha ha ha ....” Cố Thanh Trì bị chọc cười, đứng lên định bỏ đi, nhìn cái mắt Soái Lãng lại cười một tràng nữa:
Soái Lãng cảm nhận được lão già đang cười đểu mình, bực tức nói:” Cười cái gì? Bác đi nhìn mộ ấy, sao cứ nhìn tôi?”
“ Ha ha ha, tôi vừa mới bấm quẻ xong, hóa ra Friedrich Hegel không phải triết học gia Pháp, cậu cũng chẳng đọc được cuốn sách nào của ông ấy, ha ha ha ...” Cố Thanh Trì ngửa mặt cười dài mà đi:
Soái Lãng thộn mặt, té ra là lão già bẫy mình, tuy không biết Friedrich Hegel rốt cuộc người nước nào, nhưng lão già nói thế chắc chắn không phải người Pháp rồi, mình bất cẩn rơi xuống hố phân rồi. À không chưa chắc, đừng tin lời lão, có khi Friedrich Hegel là người Pháp, lão cố ý nói thế để mình nghĩ không phải người Pháp, sau đó .... Cũng không phải, có thể ông ta không phải người Pháp thật ...
Điên đầu, lão già này rốt cuộc nói câu nào mới là thật?
Thôi kệ đi, biết hay không thì làm sao? Giờ chả còn ai học Marx nữa, Friedrich Hegel là cái rắm gì.
Rốt cuộc Soái Lãng dùng tinh thần AQ để kiếm được cân bằng tâm lý, nghênh ngang xuống bếp. Lúc rửa rau vo gạo vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi.
Lão già này rốt cuộc là loại người gì, ngay cả Friedrich Hegel cũng biết ... Mà rốt cuộc Friedrich Hegel là người nước nào nhỉ?
Mà sao triết học lại đi cùng với mê tín được, chẳng lẽ cùng một cha? Hai thứ này làm sao mà "giao cấu" được với nhau.
Í, đúng rồi, làm sao lão già lại hiểu Hoa Thần Dật như thế? Hoa Thần Dật căn bản không biết ông ta mà ... Mình tới đây vài ngày thì gặp được hai cấp dưới của Hoa Thần Dật, chẳng lẽ lão già học Khương Thái Công ở đây câu cá?
Ba câu hổi nổi lên trong lòng, Soái Lãng đang vo gạo ngây ra, nước chảy rào rào, đủ mọi chi tiết trôi qua trong đầu, nhưng nhất thời không phân biệt được thật thật giả giả lẫn trong đó.
Gập ngón tay mà tính, Soái Lãng làm cái công việc chẳng ích lợi gì này đã gần được một tuần rồi.
Về công việc thì chẳng có ý kiến gì cả, ăn sáng xong mau rau rồi lên xe bus số 19 đi tới đường vành đai thứ 4, sau đó đổi sang xe bus nhỏ của thôn quê, đợi tới đầu thôn rồi đi bộ tới nhà Cố Thanh Trì, lúc ấy cũng gần 8 giờ sáng rồi.
Nếu cơm xong liền chẳng còn việc gì để làm nữa, quét dọn một chút, đúng 4,5 giờ là Hoàng Hiểu tới đón lão già đi, vậy là xong việc về nhà.
Công việc này nói nhẹ nhàn thì cũng chẳng nhẹ nhàng, mỗi ngày đi về tới hơn 30 km, tiếp xúc với một lão già trông như thần tiên, một người khác là Hoàng Hiểu trông như yêu quái, đoán chừng người khác không dám nhận cái việc này.
Trải qua vài ngày Soái Lãng quen rồi, Hoàng Hiểu tuy mặt hung ác, nhưng tối đa chỉ mồm thối chứ nội tâm không xấu. Còn Cố Thanh Trì thì làm Soái Lãng hoang mang lắm, vốn liệt ông ta vào loại giang hồ lừa đảo, nhưng dần dần nhận ra, lão già không hề đơn giản như vậy, ngay cả Khấu Trọng là ông chủ của Hoàng Hiểu cũng tôn kính gọi lão già là thầy cha, cực kỳ tôn kính.
Thôn Kỳ Khất Đang tuy là ở ngoại thành, có điều một căn nhà cổ ở đây cũng có giá mười mấy hai chục vạn, có nghĩa là lão già không phải là người lấy bốn biển làm nhà, ăn nay lo mai. Có điều nói ông ta là người đàng hoàng thì cũng chẳng phải, ông ta không có nguồn thu nhập, mỗi ngày uống trà đều là loại giá nghìn đồng, hút thuốc là Hoàng Kim Diệp những 30 đồng một bao, ăn thì càng kén chọn, rau thịt phải là loại tươi sống, không dùng thứ để trong tủ lạnh.
Mỗi ngày buổi chiều Soái Lãng đi ké xe của Hoàng Hiểu về nhà, lão già ném Soái Lang ở Đại Đông Quan rồi không rõ hai người họ đi đâu, chuyện này làm Soái Lãng cực kỳ hoài nghi lão già có căn cứ địa trong thành phố.
Nói thế nào đây nhỉ, mượn một câu quảng cáo nghe quen nhiều năm trước, không nhìn không biết, lão già thật kỳ diệu. Lão già này giống cuốn Dịch Kinh, không xem nó thì thôi, chỉ là thứ vớ vẩn, nhưng càng đọc sẽ càng không hiểu.
Buổi tối hôm gặp Hoa Thần Dật trở về tiểu khu ở Đại Đông Quan, Soái Lãng vào mạng tìm kiếm hơn nửa tiếng, cuối cùng nhờ lão đại Hàn Đòng Cảng giúp tìm ra một phần nội dung liên quan tới triết học của Friedrich Hegel.
Làm Soái Lãng rớt mắt kính là, té ra lão già không lừa y, lời ông ta nói đúng là trích nguyên văn từ sách của Friedrich Hegel ... Mẹ nó chứ, té ra triết học với mê tín gian díu với nhau, sau đó Trung Tây liên hợp đả kích mình.
Buổi tối Soái Lãng còn giảng giải cho lão đại bác học nghe lý luận của Cố lão đầu, quả nhiên lão đại phán một câu, cậu có bệnh à? Còn Điền Viên và Bình Quả ở bên hóng hớt thì chẳng phân biệt nổi Friedrich Nietzsche với Friedrich Hegel, cũng kết luận, bệnh không nhẹ.
Điều này làm Soái Lãng nhận ra, học theo người trình độ cao siêu quá tâm mình là không được, nhất là bước chân của lão già, Soái Lãng tự nhận không có cái bản lĩnh ấy.
(*) Friedrich Hegel là người Đức nhé, mình cũng phải wiki mới ra.