“ Này, này ... Ngây ra cái gì?” Tang Nhã đợi mãi không thấy Soái Lãng trả lời mình, gõ gõ bàn nhắc nhở: Soái Lãng giật mình hoàn hồn, không trả lời thẳng:” Trước tiên nghỉ ngơi đã, bận rộn suốt cả một ngày rồi, cô ngồi sau không mệt nhưng tôi mệt, mười mấy tiếng chưa ngủ rồi, kiếm chỗ ngủ đã.” “ Vô dụng ...” Tang Nhã khinh bỉ nói một câu, thấy Soái Lãng né tránh ánh mắt của mình, đặt miếng xương xuống, tay véo cằm y xoay lại đối diện với mình, nghiêm túc...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.