Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ mới bước vào căn nhà cũ kỹ có chút tồi tan này mà thái độ Hoa Thần Dật thay đổi hoàn toàn, ông ta ngồi xuống, hơi hạ mình một chút:” Cố tiên sinh, không giấu gì ngài, tôi vốn luôn coi thứ này mà mê tín dị đoan, hôm nay được tiên sinh khai sáng, mới có cái nhìn mới. Ý tôi tới đây hôm nay hẳn tiên sinh đã biết, vậy tôi xin thỉnh giáo, chuyện long mạch bảo địa hay âm trạch gì đó có thật không?”

“ Chuyện này à, tôi giải thích thế này nhé, nếu như anh mua một căn nhà, chắc chắn trước tiên phải suy tính tới giao thông, điện nước, môi trường, giá cả, nhiều nắng hay khuất nắng, tầng cao hay tầng thấp, đúng không?” Cố Thanh Trì lấy chủ đề quen thuộc mở đầu, thấy Hoa Thần Dật khẽ gật đầu, chuyển sang âm trạch:

“ .... Anh cũng có thể suy nghĩ như thế khi tìm âm trạch, âm trạch phong thủy khởi nguồn từ thời viễn cổ trải qua nhiều triều đại đã hoàn thiện, tạo thành một hệ thống riêng. Chuyện này liên quan tới long, sa, huyệt, thủy, cận viễn, đều có yêu cầu về an bài cách cục nhất định.”

“Tức là yêu cầu về địa chất, thủy văn, hướng nắng và thổ nhưỡng, đặc biệt là hoàn cảnh xung quanh, cùng với núi non sông ngồi hòa vào một thể, đạt tới lấy núi làm mộ, hùng vĩ hoàn mỹ, thiên nhân hợp nhất. Cho nên âm trạch chú trọng thiên thời, hợp địa vận, hợp sơn thủy.”

“Riêng từ mặt mỹ học kiến trúc mà nói là rất đáng khẳng định tán thưởng, đó là nguyên nhân mà phong thủy trở thành hệ thống lý luận đặc thù.”

“ A ... Tiên sinh nói phải, nói phải lắm, nếu coi là một phần tư duy kiến trúc, mua nhà tất nhiên phải chú ý.” Hoa Thần Dật lại liên tục gật đầu tán dương:

“ Ha ha ha, lão hủ cũng chỉ là có xem qua đôi phần, không thể mang tới chỗ đại nhã, thực ra giám đốc Hoa coi nó là thứ mê tín cũng không hề sai. Quan điểm duy vật, người chết như đèn tắt, thịt rữa xương tan, tất nhiên chẳng tồn tại linh hồn gì.” Cố Thanh Trì từ đầu tới cuối vẫn dáng vẻ đứng ở góc độ khoa học nói chuyện, giọng hòa nhã chuyển chủ đề:

“ Tôi đã nghe nói chuyện của anh, người tới trước đó đã nói rồi, anh không tin thuyết phong thủy, lại đi tới đây tìm ông già này, chứng tỏ anh vẫn mơ hồ thấy nên vì lệnh đường mà tìm mảnh đất tốt, để làm tròn hiếu đạo.”

“Mê tín ấy là bởi vì trong lòng có vương vấn, nên mới thấy có thứ tồn tại ở cõi u minh, như âm dương cách trở cũng không thể cắt được tình mẫu tử. Cái gọi là dưới hoàng tuyền, hay trên trời có linh, đều là không hóa thành có, do tình cảm quyến luyến mà ra, cho nên sinh mê tín. Dù người mất đã không còn, chúng ta vẫn cứ mong họ tồn tại ở bên cạnh, cho nên gọi là mê tín, không bằng gọi là người sống muốn tìm sự an ủi tâm lý ...”

Chuyển biến từ duy vật sang duy tâm vô cùng hợp tình hợp lý, cả Soái Lãng nghe cũng tán đồng, nói thế mê tín cũng là chuyện thường tình của con người, xem ra mình nhìn lầm rồi, lão già này không phải chỉ có chiêu nát "phụ tại mẫu tiên vong", mà thực sự có hiểu biết rất sâu rộng, lý luận sắc bén. Ngay cả người theo chủ nghĩ vô thần như Soái Lãng cũng không có ý kiến gì.

Hoa Thần Dật như bị nói trúng tâm sự, đúng là được lời như cởi tấm lòng, thở dài bất đắc dĩ, mang thuốc lá ra mời, ông già không hút, hắn tự châm tự hút, tâm tình:” Hồi nhỏ gia cảnh tôi không tốt, mẹ tôi vất vả nuôi tôi tới khi lên đại học, sau đó tôi tự phấn đấu đi lên, cũng làm ra chút thành tựu, nhưng mẹ tôi lại chẳng được hưởng phúc mấy ngày, tới khi lâm chung cũng không được thấy con trai, vì lúc đó tôi ở nước ngoài, tôi cứ ân hận mãi.”

“Giờ mẹ tôi yên nghỉ rồi mà cũng không được yên ổn, chính phủ có quy hoạch, lại phải chuyển mộ ... Cho dù người mất không biết, nhưng phận làm con đau lòng.”

Nói tới đó không biết do khói thuốc hay xúc động mà mắt đỏ hoe, Cố Thanh Trì an ủi thế nào mà lại khiến Hoa Thần Dật càng thêm bi thương, mũi cũng sụt sịt, ông già khéo léo chỉ Soái Lãng:” Đi đi, khách tới mà không biết đun nước pha trà, đứng ngây ra đó, chẳng biết chúng lễ số gì cả.”

A phải rồi, người ta là nhân vật lớn, mình đứng đó nhìn người ta khóc không hay chút nào ... Soái Lãng nghe lời chạy sang gian bên cạnh, đó là phòng bếp nhỏ, trong lúc đặt ấm nước lên bếp, rón rén chân tay ép tai vào bên tường nghe lão già tiếp tục lừa người ta, còn có chút tâm lý không phục nho nhỏ, muốn tìm sơ hở của lão già.

Lúc này giọng điệu của Cố lão đầu thay đổi rồi, bày ra cái gì mà thanh long huyền vũ, cái gì mà ngoại tàng bát phong, nội thu ngũ hành, thượng thừa thiên quang, hạ tựu địa đức, rồi lại còn "Sơn thủy giao cấu, âm dương tương hợp", làm Soái Lãng nghe mà xay xẩm mặt mày, không khác gì nghe tiếng nước ngoài, vậy mà lão già cứ nói thao thao bất tuyệt, rành mạch rõ ràng đâu vào đó.

Tuy không hiểu chi tiết cụ thế, nhưng Soái Lãng cũng loáng thoáng nghe ra ông ta đem thuyết phong thủy âm dương, trộn với địa lý hiện đại, rồi còn cả phong cách kiến trúc, nghệ thuật mỹ học.

Không thấy Hoa Thần Dật nói gì cả, đoán chừng đang há hốc mồm mà nghe rồi, mặc dù ông ta không mê tín, nhưng mà lại muốn chọn cho mẹ một nơi phong thủy bảo địa tốt để làm mộ. Xem là lão già đã tìm đúng điểm yếu để tấn công, thành công tiếp thị học thuyết phong thủy của mình.

Cố lão đầu nói thực sự khó hiểu, nửa cổ văn nửa bạch thoại, làm Soái Lãng tốt nghiệp khoa Trung Văn với trình độ nửa vời muốn hiểu rất vất vả.

À, tất nhiên không phải là toàn bộ không hiểu đâu, vì có cái "giao cấu" gì đó Soái Lãng vẫn hiểu mà, tức là phịch phịch phịch ấy, chỉ có điều là đem nó biến thành nơi núi và sông hội hợp, phải nói là rất khơi gợi trí tưởng tượng.

Nghĩ tới đó Soái Lãng cắn răng cười trộm, không lâu sau xách ấm ra, mang vẻ mặt lạnh nhạt chất phác pha nước cho Cố Thanh Trì và Hoa Thần Dật. Nhìn lén lão già, thật không thấy bóng dáng giang hồ lừa đảo ở công viên đâu, lúc này dùng từ tài cao tám đấu, học đầy năm xe chẳng phải khoa trương, nếu cho thêm cái quạt lông ngỗng để phe phẩy thì ai cũng nghĩ là Gia Cát tái thế.

Ngược lại Hoa Thần Dật lúc đi vào còn vài phần kiêu ngạo, giờ thành trịnh trọng và ngoan ngoãn như học trò nghe giảng, ngoan hơn chim cút, thi thoảng đề xuất vài nghi vấn nhỏ đều bị lão già nhẹ nhàng hóa giải, sau đó liên tục gật đầu, làm Soái Lãng thầm tấm tắc khen.

Lão già thực sự có trình độ, không phải có chút mánh khóe mà làm được.

Mình chỉ cần học một phần mười cái bản lĩnh này đi tán gái thì đảm bảo đánh đâu thắng đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK