Soái Lãng ngồi xuống đầu kia cái ghế, cách xa Cố Thanh Trì, xem đồng hồ đã 11 giờ hơn, đoán chừng hôm nay sẽ kết thúc không vui vẻ gì:” Tôi thấy chúng ta chỉ thế thôi, bác thất vọng với tôi, kỳ thực tôi cũng chẳng mấy hi vọng, bác không cần nói gì đâu, lát tôi mời bác bữa cơm, ăn xong ai về nhà nấy, không quấy rầy nhau nữa ... “ ”Tôi đã nói bao niêu lần rồi, chúng ta không phải người cùng đường rồi, không đi cùng nhau được. Ít nhất bác đối...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.