Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ Soái Lãng chán nản, ba anh em cũng không hài lòng, đang lúc hơi men lên đầu, tinh trùng lên não thì nghe một két thúc như thế, đến cả hiền như lão đại cũng bực mình chất vấn:” Một đám bà già làm cậu sợ hãi à, không tệ tới mức đó chứ Soái Lãng?”

Hai người quen nhau cũng năm sáu năm rồi, hắn chưa bao giờ thấy Soái Lãng biết sợ cái gì, năm xưa một mình còn dám xông vào đánh nhau chục thằng súc sinh khoa thể dục cơ mà.

Chuyện này nói ra Soái Lãng càng bẽ mặt, không biết phải giấu vào đâu:” Phải biết nhìn tình huống chứ, nếu vào lúc bình thường tôi truy đuổi nữ nhân lừa đảo đó, tôi là người chiếm ưu thế ... Nhưng mà chạy được mấy km thì tình hình khác rồi, cô ta xé áo ngực, miệng thở dốc, mồ hôi đầm đìa, tóc tai tán loạn, mọi người nghĩ xem bản thân nhìn thấy cảnh đó sẽ nghĩ gì ... Mẹ nó, nếu bị đám bà cô bà thím đó tóm được, tôi bị đống thịt mỡ đó đè chết luôn ... Thế nên còn cách nào chứ, đành bỏ chạy.”

“ Gì? F*ck! ... Anh đùa đấy à, té ra là không làm cái gì hết sao?” Lão Điền hụt hẫng sinh tức giận:

“ Đúng thế Nhị ca, anh đuổi mười mấy km, không thể nào ngay cả cái lông cũng không đụng vào chứ?” Bình Quả đùng đùng nổi giận:

“ Thôi, thôi, cậu ấy đùa thôi mà, đâu ra nữ nhân hoang dại như thế?” Lão đại can:

“ Xì, mấy người gặp qua được bao nhiêu nữ nhân mà đòi nói chứ, hồi cao trung bọn tôi kéo quân từ ngoại ô vào thành phố đánh nhau, trong nhóm có cả em gái giắt lưng dao bổ dưa hấu. Năm ngoái tôi còn gặp một chuyện ở quán gội đầu đường Thái Đông, có lẽ là khách không trả đù tiền, ba nữ nhân ấn một nam nhân xuống dưới đất, giày cao gót dẫm liên hồi ... Cái từ lưu manh này không phân biệt nam nữ, nữ một khi mà lưu manh còn hơn cả nam. “ Soái Lãng khinh bỉ đám chim non:” Dù là thế nữ nhân tôi gặp hôm nay chắc chắn là nhân vật không vừa, cô ấy thông minh, xinh đẹp, tàn nhẫn, quyết đoán, lỳ lợm, ngay cả tôi còn phải ngã dập mặt, đổi lại là các cậu còn không ra nổi quán mỳ.”

“ Làm như mình kinh nghiệm giang hồ lắm.”

“ Bốc phét cũng không biết chọn cái nào hợp lý mà kể.” Trở mặt rồi, biết không có phần sau, Lão Tam và Lão Tử liền làm phản:

Soái Lãng trong lòng có chút ấm ức, lại thêm hơi men:” Đợi đấy, cho các cậu mở rộng tầm mắt.”

Nói xong đi về phòng mình.

Lát sau Soái Lãng mang túi đeo vai của mình ra, trong ánh mắt kinh ngạc của ba người lấy ra một cái áo khoác nữ, áo hai lớp hai màu, một đỏ một bạc, trải ra ở phòng khách nhỏ cho ba người anh em nghe, giải thích là lấy được ở mái hiến che mưa của cửa hiệu, tốn rất nhiều công sức. Ba người anh em hứng thú ngay, tới sờ mó, bình luận chất liệu không tệ.

Điền Viên còn dí mũi vào hít như chó, mặt lợn của hắn ngây ngất:” Ừm, thơm, đúng là áo của mỹ nữ.”

Hàn lão đại chỉ nói một câu:” Người có thể khiến cậu phải chịu thiệt thòi thì ghê gớm đấy, ha ha ha.”

“ Còn nữa, mọi người xem đi.” Soái Lãng ngồi xuống để cái áo lên đùi, lấy ra một chiếc di động, hiệu Nokia loại thanh cổ lỗ hết sức, mất nắp sau nhưng vẫn còn pin:” Đuổi tới đầu ngõ cô ta giả vờ ngồi xuống đất không chạy được nữa, sau mới biết là cô ta mò viên gạch chuẩn bị đập tôi, may mà tôi không phải Lão Tam, Lão Tứ, chứ lúc đó nhảy vào là chết rồi ... Có điều cô ta không tìm được gạch mà lấy di động ném tôi, tranh thủ thời gian bỏ chạy. Sau khi cắt đuôi được đám người truy đuổi, tôi quay về hiện trường tìm một lượt mới thấy hai thứ này ... Tuy không đụng vào được sợi lông nào của cô ta, có điều kiếm được ảnh của cô ta.”

May mà điện thoại Nokia đấy, chứ là hãng khác rơi văng linh kiện ra thì xong rồi, Soái Lãng bật màn hình, một cô gái xinh đẹp lọt vào mắt ba người, dù màn hình nứt, độ phân giải không cao, nhưng khí chất mỹ nữ, nhìn là thấy ngay.

“ Oa ...” Điền Viên tuy béo nhưng tay chân cực nhanh, lại rất mẫn cảm với nữ nhân, cướp lấy di động, mở đôi mắt cận nhẹ ra xem, miệng hít nước bọt thô bỉ:

“ Cực phẩm, cực phẩm, nhìn đôi mắt này, rất có thần thái của Maria Ozawa ... Nhị ca, không phải là anh nhặt bừa một cái điện thoại trêu bọn này chứ? Em gái này mà chủ động hôn anh à? Không phải anh bỏ tiền tới hiệu gội đầu chứ?”

“ Đưa tao, đưa tao.” Bình Quả cuống lên, giật di động xem một cái, rùng mình toàn thân, vừa hâm mộ vừa ghen ghét nhìn Soái Lãng, đưa cho Hàn lão đại, bình phẩm:” Mắt giống Mai Shirosaki hơn, cô ấy quay đầu liếc một cái, ánh mắt ai oán chỉ riêng mình cô ấy mới có đó là điểm tao thích nhất ... Nhị ca, được em gái này hôn một cái là đáng rồi, đừng nói là chạy mười mấy km, gãy chân cũng đáng.”

“ Chà ... Đúng là mỹ nữ đấy.” Hàn Đồng Cảng tương đối đàng hoàng, không lộ liễu như hai thằng kia, có điều sống cùng với ba tên như thế dù là người chính trực cũng bị vấy bẩn:” Trong lòng mỗi người có một Hamlet, trong lòng mỗi nam nhân có một em gái AV, tôi thấy càng giống Aoi Sora .. Mà thật ra bây giờ tôi nhìn mỹ nữ nào cũng nghĩ tới Aoi Sora ...”

Ba người truyền tay nhau điện thoại, vừa xem vừa bình luận chép miệng không ngừng, xem chưa đủ còn sờ cả màn hình, đùa cợt với nhau, rõ ràng là không đạt được hiệu quả chấn kinh như Soái Lãng mong muốn, cướp lại điện thoại:” Một đám lưu manh, biết thế không cho xem nữa.”

Rồi ôm đồ về phòng.

Bên ngoài lại quay về đề tài chung đó, nhận thức và khao khát với nữ nhân của họ đều là từ những bức ảnh nghệ thuật không một mảnh vải che thân, thăng hoa cũng từ đó mà ra, đó là điểm chung lớn nhất của đám anh em này.

Bình thường Soái Lãng thế nào cũng tham gia phét lác một phen, có điều chắc là hôm nay quá nhiều cảm xúc nên về phòng đi ra chẳng nói nữa, thi thoảng lại còn thở dài, vẻ mặt tịch mịch khó nói lên lời.

Bữa nhậu dầm đo vào hồi kết, Bình Quả là người phát hiện ra trước tiên, đá Điền Viên phía đối diện, Điền Viên thì huých Hàn lão đại, ba người trao đổi ánh mắt với nhau, đều hiểu tâm tư mỗi người. Đối với Nhị ca Soái Lãng thất nghiệp dài hạn và thất tình trường kỳ mà nói, ba người họ đều mang lòng cảm kích, vì việc lớn việc nhỏ đều phải nhờ tới Nhị ca là thổ địa ở mảnh đất Trung Châu này giải quyết, có lẽ là không tìm được việc lại bị người ta chơi cho mấy vố, nên tinh thần sa sút.

Tiểu Bình Quả là em út nên tới kéo tay phải Nhị ca an ủi:” Nhị ca, buồn làm gì, rồi thế nào anh cũng có bạn gái thôi, người đẹp trai hơn anh đều không giỏi bằng anh, huống hồ, trong lòng em, anh đẹp trai nhất.”

“ Mày thấy tao đẹp trai thì tác dụng chó gì?” Soái Lãng chỉ bản thân, quan trọng gái đếch thấy mình đẹp trai:

Điền Viên cũng góp vui, kéo tay trái Nhị ca:” Đừng thất vọng, người giỏi hơn anh đều không đẹp trai bằng anh, công việc rồi sẽ có thôi, mặc dù lần này thất nghiệp thời gian dài một chút, có điều mùa xuân đã tới, chứng tỏ mùa đông đã qua ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK