Tới rồi, khi Trâu Hiểu Lộ đang suy nghĩ vẩn vơ thì nghe thấy một tiếng đóng cửa, chính là Soái Lãng từ trên taxi đi xuống, cô nhanh chân tới đón, chỉ thấy y đút tay vào túi quần, nụ cười có chút lưu manh gian tà, nào giống xảy ra chuyện, thế mà mình bỗng dưng lo vớ lo vẩn, giận luôn bản thân, mắng:” Người kiểu gì thế hả, hẹn người ta mà lại đến muộn.” “ Tôi không cho cô leo cây là may rồi, cùng đi nào.” Soái Lãng hất đầu một cái, thái độ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.