Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả nhiên là sắp tới cung thiếu niên, nữ nhân kia lại giở trò cũ, dừng lại đưa tay ra:” Dừng lại, dừng lại.”

“ Cô có trò nào mới mẻ hơn không, lại định dọa hô hoán hả, vậy cô hô đi.” Soái Lãng đứng lại, giọng chán nản:

“ Được, thằng em, thời khắc quyết đấu cuối cùng tới rồi, có gian thì đừng chạy nhé.” Mỹ nữ tựa hồ có vũ khí bí mật gì đó, lần này tự tin hơn rất nhiều:” Đúng rồi đấy, tiền vẫn ở trên người tôi, có điều tôi nhìn thấu cậu rồi.”

“ Nhìn thấu gì nào?”

“ Nhìn thấu thằng em không phải vì tiền mà tới, có phải bị chị đây làm động lòng rồi không? Muốn cưỡi chị chứ gì?” Mỹ nữ khẽ cắn môi, nói câu này mà mặt chẳng hề đỏ, thậm chí có vài phần đắc ý, loại đắc ý vì khiến nam nhân điên đảo:

“ A, nói đúng rồi đấy, có điều tôi muốn cả tiền lẫn sắc.” Soái Lãng chế giễu:

“ Cậu có thủ đoạn đấy, tôi thừa nhận, nhưng thằng em vẫn non một chút, không đủ tàn nhẫn, nếu không khi ở trong ngõ tối nhiều cơ hội như thế, cậu muốn làm gì cũng chẳng ai cản được, phải không?”

Mỹ nữ nhìn Soái Lãng chằm chằm, chạy suốt một chặng đường dài, mặt càng trắng, tóc tai tán loạn dính vào trán rịn mồ hôi, rõ ràng là không hề trang điểm nhưng lại càng thêm mê người.

Nói thực thì Soái Lãng đuổi theo không phải vì số USD kia, nếu không thực sự như mỹ nữ kia nói, ở trong ngõ tối y xông tới cướp tiền là xong. Y làm vậy là vì muốn trả thù, có chút giống thanh niên đơn thuần bị đùa bỡn tình cảm, tuy Soái Lãng chẳng đơn thuần, nhưng mà tổn thương tự tôn là thật.

Bên kia mỹ nữ đã có hành động, hai tay nằm lấy cổ áo, vừa dùng sức một chút, bầu ngực nhô lên càng rõ ràng, từng bước đi về phía Soái Lãng, đang không biết cô định làm gì thì "roẹt" một cái, cổ áo bị xé toạc một đoạn ...

Soái Lãng tức thì há hốc mồm, bị sự chịu chơi của em gái này làm sững sờ ... Lúc này cô gái đó vẫn còn chưa hết thở dốc, mồ hôi rịn ra càng làm dung nhan như hoa như ngọc đó trong sắc đêm đã mê người lắm rồi, giờ cổ áo bị xé toạc, cả mảng da ngực lớn trắng như tuyết phơi bày trước mắt, rung rinh theo từng bước chân đi tới ...

Dưới ánh đèn đường, chiếc áo lót màu đen và da ngực trắng muốt tạo nên tương phản mạnh mẽ, hai sắc màu đen và trắng là màu nguyên thủy nhất, rất dễ làm cho người ta nảy sinh dục vọng nguyên thủy. Đây là loại áo lót cài trước, đem nhẹ nhàng nâng đỡ hai bầu ngực đầy đặn, lại có chút chật, khiến khe hở giữa càng thêm sâu, thậm chí nữ nhân đó còn kéo cả áo lọt xuống, thấp thoáng quầng vú mầu hồng, hai núm vú như muốn bật tung ra ngoài, càng lúc càng tới gần.

Soái Lãng mắt nhìn chằm chằm, chân theo bản năng cất bước, nhưng không phải tiến lên mà là lùi lại.

Biết mà, thằng nhóc này chỉ được cái miệng ghê gớm thôi, thực ra còn non nớt lắm, mỹ nữ càng thêm đắc ý, có câu nói thế nào nhỉ, thân thể nữ nhân là vũ khí tối thượng, miệng khẽ cười, nhìn Soái Lãng lùi từng bước, nghiêng đầu kích thích:” Sao thế, hay là thằng em công năng có vấn đề ... Ôi ôi thương thế, đừng nói mới nhìn đã kích thích bắn ra rồi nhé.”

Soái Lãng miệng khô ran, mặc dù đang lùi, mắt không rời vị trí kia, chiếc áo lót màu đen làm bằng chất liệu trong mờ mỏng nhẹ tựa lớp sương mù mờ nhạt, lúc này chẳng làm tròn trách nhiệm bảo hộ chủ nhân, nói bảo hộ chẳng bằng nói là khơi lên dâm dục của người ta. Vì vóc dáng cô gái rất cao, bầu ngực kia vừa tầm mắt của Soái Lãng, lại chỉ cách chưa tới 5cm, làm y thoái mái ngắm nhìn, thậm chí hai vật nhô lên ở trên bầu vú xuyên qua lớp áo lót nhìn rõ ra rõ ràng hình dạng ...

Khoan đã nào, 5cm, sao lại gần thế?

Nữ nhân kia đột ngột đẩy ngã Soái Lãng, xoay người, hai tay ôm lấy ngực áo bị xé rách hét lên thê thảm:” Cứu tôi với, cứu tôi với ... Bắt lưu manh ...”

Chỉ trong tích tắc mỹ nữ đã biến thành cô gái yếu đuổi bị bức hại, tiếng thét thảm thiết kinh động những bà cô đang múa rèn luyện sức khỏe .. Chạy vài bước lao vào đám đông, đám đông tức thì hỗn loạn, cứ nhìn cái áo bị xé rách kia, chẳng cần hỏi cũng biết là chuyện gì, lại thêm chạy bao lâu như thế, mặt trắng bệch, tóc tai tán loạn, thực sự là khiến người ta sinh ra quá nhiều liên tưởng.

Đột biến phát sinh, Soái Lãng thế nào cũng không ngờ rằng nữ nhân này lại giờ trò như thế, sơ xảy một chút là thua trắng bàn rồi ...

Lúc này mấy bà bác đã dừng cả lại, vây quanh cô gái đang thút thít khóc kể đứt quãng chuyện xảy ra, không cần nghe thấy nữ nhân đó bỉa đặt gì, bằng vào từng ánh mắt dữ dội đang dần quay đầu nhìn về phía mình, Soái Lãng biết mình có trăm miệng cũng không cái nói.

“ Thằng kia, chính là thằng kia chính nó là đứa tấn công cô bé đấy.”

“ Nhìn mặt đã biết không phải loại tử tế rồi.”

“ Báo cảnh sát đi, bọn lưu manh bây giờ lộng hành quá rồi.”

“ Có ai không, đánh chết nó đi, mọi người, đánh chết thằng lưu manh đó.” Một bà cô cao to lực lưỡng hô hoán đám đông, chạy tới, tức thì có người hưởng ứng, một vài thanh niên xung quanh nghe thấy hô hào đánh lưu manh cũng tham gia, chẳng mấy chốc đội ngũ hai ba chục người, bước chân rầm rập, khí thế vô cùng kinh khiếp:

Soái Lãng bò dậy, vì quá hoảng sợ còn trượt ngã một lần, phải bò cả bốn chân mà chạy, đường lớn không dám đi, vèo một phát lao thẳng vào ngõ nhỏ.

Thiên hạ này vẫn còn người tốt, mười phút sau ở ngoài cung thiếu niên, đám bà chủ gia đình tập luyện thể thao rốt cuộc cũng dỗ dành được cô gái đáng thương vừa bị cướp mất ví lại thiếu chút nữa bị kẻ ác cưỡng bức.

Bọn họ chửi bới đạo đức xã hội ngày một đi xuống, chửi bới đám lưu manh hoành hành, chửi cảnh sát vô dụng chỉ biết sách nhiễu người dân. Có điều chuyện này chỉ có thể thương tình mà không giúp được gì, đành gọi taxi đưa cô gái đáng thương về, một phụ nữ trung niên nhìn có vẻ khá giả trả trước tiền xe, dặn dò lái xe phải đưa cô gái về nhà, dặn cô gái sau này ra đường phải cẩn thận.

Một vài thanh niên nhiệt tình truy đuổi chạy về, nói thằng lưu manh thông thuộc địa hình chui vào ngõ tối biến mất rồi, đành phải báo cảnh sát.

Thật ra báo cảnh sát rồi, nhưng mà mãi mới tới, nghe nói là mất không nhiều tiền, nghe nói cô gái bị xé áo đã về nhà trước, nghe nói là kẻ ác đã chạy mất, hai hiệp cảnh ghi chép qua loa, thoáng cái chẳng thấy đâu.

Vụ này không lập án được, ai không tin thì cứ thử đi, bị cướp có vài trăm đồng mà đói báo án à, chuyện bé như mắt muỗi, chó nó cũng không thèm để ý. Nói cưỡng bức à, không phải chỉ rách áo sao, cũng chả thể làm gì hết.

Thế nên câu chuyện bắt nguồn từ quán mỳ chỉ đành kết thúc như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK