Lúc này bên ngoài nghe thấy tiếng động cơ, có xe tới, dừng lại bấm còi, là Hoàng Hiểu tới, Cố Thanh Trì vẫn dùng ngón trỏ gõ nhịp lên bàn, hồi lâu không nói ... “ Hoàng Hiểu, cậu đợi một chút.” Cửa vừa két một cái, Cố Thanh Trì mới lên tiếng, còn Hoàng Hiểu thì ngẩn người, một già một trẻ hai người ngồi trên ghế cứ như tượng gỗ, giống như đang tạo dáng, trông quái dị vô cùng. Thầy cha vừa lên tiếng, Hoàng Hiểu không nói gì lùi ra, khép cửa lại, không hề...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.