Cố Thanh Trì biểu hiện đạm bạc:” Khách theo ý chủ, đơn giản một chút, đừng cần phiền phức như thế.”
“ Không phiền, không phiền ạ, mời được ngài là vinh hạnh của chúng tôi.” Phó tổng Trần hài lòng nói, chuyện đau đáu trong lòng được giải quyết, hình như còn có điều gì muốn nói, nghiêng mặt ra hiệu với thư ký Lưu:
Thư ký Lưu ngồi ở ghế phụ lái mở tủ trong xe ra lấy hai chai nước giải khát, quay lại đưa cho Cố Thanh Trì và Soái Lãng, miệng nở nụ cười mang tính nghề nghiệp, tất nhiên không phải cười với Soái Lãng mà với Cố Thanh Trì từ chối không uống nước, chỉ nghe cô dùng giọng rất nhẹ rất dễ chịu nói:” Cố đại sư, còn một chuyện nữa, liên quan tới chi phí chuyện tầm long điểm huyệt này, ý tổng giám đốc chúng tôi là, đại sư ra giá, theo giá thị trường, chúng tôi dựa theo quy củ trong nghề trả trước một phần.”
Soái Lãng không còn nghĩ tới mở đồ uống nữa rồi, lòng hồi hộp, mắt liếc nhìn thư ký Lưu. Cô thư ký này tên đầy đủ là Lưu Ngọc Dung, tuổi hơn 30, có thể coi là người phát ngôn của Hoa Thần Dật, chuyện hắn không tiện nói trước mặt, thư ký này sẽ làm thay, tránh người ta làm không tận tâm. Mà chuyện này cũng làm Soái Lãng thắc mắc mấy ngày qua, để xem xem lão già tham tới cỡ nào.
“ Chuyện này tôi nói với tổng giám đốc Hoa rồi, hữu giới bất vi sư, vi sư tắc vô giá, đừng nhắc, đừng nhắc.” Cố lão đầu cười nhẹ như gió thoảng mây bay, tựa hồ chẳng vì tiền tài mà động lòng:
“ Chuyện này ...” Thư ký Lưu khó xử, nghĩ một lúc lấy trong túi xách bên người một hợp đồng đưa Cố Thanh Trì:” Cố đại sư cứ xem cái này đã.”
Cố Thanh Trì hơi ngạc nhiên, song vẫn nhận lấy xem.
Xe rời khỏi thôn Kỳ Khất Đang, tốc độ từ từ tăng lên, ruộng lúa, ao nước, cây cối dần dần lùi lại, bị kiến trúc nhà cửa, biến quảng cáo thay thế, không khí bên trong xe nặng nề thêm đôi phần, cuối cùng vào việc chính.
Tiền.
Lúc này Cố Thanh Trì chẳng để ý chuyện khác, hai mắt dập dờn chăm chú xem hợp đồng dài hai trang, không chớp lấy một cái.
Vẻ mặt này lọt vào mắt Soái Lãng, gần như khớp với phán đoán mấy ngày qua của y, y có cảm giác phức tạp mà lại đơn giản với người này.
Nói đơn giản là bất kể ông ta ba hoa thế nào, cuối cùng cũng đều là vì tiền. Ngay từ lần đầu gặp Hoa Thần Dật là Soái Lãng đã mường tượng ra cảnh này, con người trong thiên hạ bận tới bận lui đều không thoát khỏi chữ lợi. Nói phức tạp cũng là vì Soái Lãng có một loại cảm giác, tuy tới giờ vẫn hoài nghi ông ta rốt cuộc có phải là phong thủy sư không, y muốn tin ông già hiền hòa lại còn cho mình không ít lợi ích này lại là kẻ lừa đảo, nhìn từ góc độ nào cũng thấy người này không giống kẻ lừa đảo hám lợi.
Soái Lãng mang một phần vạn hi vọng, lúc này không muốn lấy ác ý suy đoán về ông già thú vị này ... Đồng thời một vấn đề nghiêm túc khác xuất hiện, ngốc rồi, ngốc rồi, mình còn chưa thảo luận với lão già chuyện tiền thưởng, nếu mình làm trợ thủ xuất sắc, kiếm được nhiều tiền như thế, cũng không biết có phần của mình không đây?
Phó tổng Trần và thư ký Lưu luôn nhìn về phía trước, thực ra ánh mắt cũng giao lưu vài lần, trong lòng đều đang tính toán, đây là chuyện duy nhất mà tổng giám đốc không yên lòng, phàm là những người tỏ ra thanh cao xuất thế, vậy tám phần là để làm giá. Nhưng mà ai bảo tổng giám đốc sùng bái Cố đại sư như thế, đã căn dặn bất kể là bao nhiêu, chỉ cần là làm tốt chuyện này.
Thời buổi bây giờ cái gì cũng lăng xê thấy khiếp, ngay cả mấy thứ mê tín cũng đưa lên tầm cao.
Thông thường thì một phong thủy sư chỉ cần một hai vạn, có tiếng chút từ sáu tới bảy vạn khác nhau, ở phương nam thịnh hành thuyết phong thủy, có người bỏ hơn chục vạn. Lần này tổng giám đốc muốn đưa mộ tới gần Trung Châu, không muốn cách quê quá xa, như thế nơi có thể chọn kỳ thực không phải nhiều, chỉ có mười mấy nghĩa trang. Số tiền này trong mắt người ngoài nghề chẳng qua là đưa ngón tay chỉ một chỗ hạ táng mà thôi, nhưng người trong nghề biết chuyện không dễ dàng như thế. Nhất là vị đại sư này, theo thái độ của tổng giám đốc, trả ít thì không hay, trả nhiều, bao nhiêu mới thực sự là đủ.
Rất khó.
Không chỉ bọn họ, Soái Lãng cũng đứng ngồi không yên, đợi một lúc không thấy lão già nói gì, rốt cuộc không nhịn được nghển cổ nhìn. Oa, ( Hợp đồng tầm long định huyệt), lại có cả bên A bên B, chẳng lẽ có cả giá trị pháp luật nữa hay sao?
Xem kỹ hơn thì thấy cái gì mà bên A phụ trách trong phạm vi nào đó tìm kiếm một chân long chính huyệt để tiếp nhận được phúc phận lớn của gia tộc bên B ... Gì mà dự kiến trong vòng 60 ngày từ lúc an táng cho tới khi xong xuôi phải thôi phúc thành công cho mộ huyệt, quy định chuyện cần chú ý và khả năng xảy ra ... Rồi là bên B không được mời người khác tới đánh giá long huyện mà bên A chọn cho bên B, nếu không hợp đồng lập tức vô hiệu, bên B có thể không trả lại chi phí mà bên A đã trả trước ...
Khi nhìn thấy tổng chi phí là chục vạn lại còn có khoảng trống trước chữ "chục", Soái Lãng muốn nhảy lên la hét, phát tài rồi, phát tài rồi, thế này không phải là có thể đưa số tiền lên tới sáu chứ số hay sao?
Chỉ tìm một mảnh đất chuyển mộ mà nhiều tiền thế sao, đây là điều mà Soái Lãng không thể ngờ tới, đùa đấy à?
Biết đâu đấy, thời buổi này giá nhà ở cho người sống tăng vòn vọt, có khi giá nhà cho người chết ở cũng không rẻ, mà Cố đại sư tương đương với nhà thiết kế âm ty gửi tới dương gian rồi.
Ba người đều theo đuổi ý nghĩ riêng, chỉ có Cố Thanh Trì là yên tĩnh xem kỹ các điều khoản, không ý kiến gì, thư ký Lưu như sợ ông ta không hài lòng, còn giải thích:” Đây là hợp đồng mà mấy nghĩa trang cung cấp cho chúng tôi, nghe nói là bây giờ mời phong thủy sư đi tầm long định huyệt đều dùng loại hợp đồng này, là quy tắc phổ biến ...”
“Cố đại sư đừng để ý, không phải chúng tôi không tin ngài, mà vì chuyện liên quan tới chuyện nhà tổng giám đốc Hoa, chúng tôi không dám sơ xuất. Đại sư yên tâm, tiền ứng trước và chí phí nối tiếp chúng tôi sẽ trả đúng theo kỳ hạn … Còn về số tiền cụ thể, chúng tôi sẽ làm theo ý nguyện của đại sư.”
Soái Lãng bên tai nghe giọng nói êm ái của thư ký Lưu, đầu thì các con số nhảy nhót, y làm việc miệt mài suốt hai năm rưỡi, tích góp chưa tới ba vạn ... Vậy mà nghe khẩu khí của người ta, tựa hồ vài chục vạn không phải vấn đề, xưa nay luôn biết chênh lệch tầng cấp, lần này mới thực sự hiểu thế nào là chênh lệch ...
Giờ nhìn Cố Thanh Trì, không còn thấy trò lừa đảo của ông ta buồn cười nữa, chẳng những không buồn cười mà còn thành sùng bái, kiếm tiền cỡ này đám trí thức cộng lại chẳng bằng một ông già.