Một bàn một ghế, một giường một tủ, trừ cái máy vi tính second hand mà lão tam Điền Viên kiếm cho thì Soái Lãng chẳng sắm sửa thêm đồ đạc gì cho cái phòng này, nhìn là biết căn phòng thiếu thốn bàn tay một cô gái.
Bốn phía tường dán đầy họa báo, một bên cửa là mấy họa báo Michael Jordan đang úp rổ, còn cả ảnh khoe cơ bắp khổ lớn của Arnold Schwarzenegger, hai thần tượng của Soái Lãng. Bức tường đối diện với hướng nằm là poster phim Tomb Rider, Angelina Jolie đứng nghiêng người, bờ môi gợi cảm của cô là điểm Soái Lãng thích nhất.
Cái phòng sơ sài này phản chiếu lý tưởng cùng kỳ vọng đơn giản nhất của nam nhân.
Uống có hơi say, Soái Lãng chếnh choáng nằm trên giường, nằm rất lâu lăn qua lăn lại không ngủ được, hôm nay có chút phấn khích vô cớ, ngồi dậy rời phòng uống vài cốc nước sôi nguội.
Đèn trong phòng ba người anh em đều tắt rồi, chẳng có ai để tán phét, bực bội về phòng, thả mạnh người xuống giường. Soái Lãng sờ túi áo, tiền vẫn còn, đó là tiền mà ông già trong công viên đưa cho, trừ tiền ăn mỳ còn dư hơn 500 đồng, móc túi quần, được 30 đồng nữa, vuốt phẳng gộp với số tiền kia cho vào trong ví, không tính tiền tích góp được qua hai năm làm việc thì đây là toàn bộ gia sản của y bây giờ.
Trong ví còn có một tờ giấy, đó là giấy chứng nhận rút tiền ngân hàng, khoản tiền hai vạn ba nghìn, tên chủ tài khoãn: Tang Nhã.
“ Tang Nhã ... Tang Nhã ... Tang Nhã ...”
Soái Lãng lẩm nhẩm cái tên rất êm tai đó, mắt chuyển sang ảnh Angelina Jolie ở đối diện, tư thế nghiêng đầu cầm súng, nụ cười ngạo nghễ đó và cô gái tối nay có vài phần giống nhau, hất tóc, thay áo, bỏ chạy, đối mặt, ném điện thoại, sau đó là thời khắc cuối cùng, là cảnh kinh tâm động phách nhất, xé toạc cổ áo ... Tất cả hiện rõ trong đầu Soái Lãng, giống như bộ phim đang trình chiếu.
Nói ra không ai tin, sự quyết liệt và dứt khoát của cô gái khi xé áo còn gây ấn tượng với Soái Lãng hơn cả cảnh tượng trong cổ áo.
Em gái đó tên là Tang Nhã sao?
Soái Lãng thích cô gái mạnh mẽ ngang tàng cá tính như thế, đáng tiếc, bọn họ gặp nhau ở tình cảnh không hay, nhưng nếu không như vậy, lại chẳng có cơ hội gặp nhau, càng không có cơ hội phát sinh ra điều gì ... Bây giờ chỉ còn lại tờ giấy này là thông tin duy nhất liên quan tới mỹ nữ.
À, không đúng, còn nữa, Soái Lãng ngà ngà say bò dậy, lục tủ áo, chính là chiếc áo khoác mỹ nữ cuộn lại trong tay ném đi, còn có cái di động Nokia dùng làm vũ khí ở đầu ngõ. Sau khi chạy tháo thân khỏi cung thiếu niên, Soái Lãng như có ma đưa lối quỷ dẫn đường quay về chỗ cũ, lấy hai thứ này, tờ giấy là lấy được trong áo.
Áo khoác nhỏ kiểu nữ, mặt trong mặt ngoài đều mặc được, giống đạo cụ của ảo thuật gia, thứ này chắc chắn là được đặt làm, có bốn túi thường và sáu túi ngầm, hẳn là để tiện giấu đồ và đánh tráo. Nhớ lại em gái đó ở trong quán mỳ cử chỉ văn nhã, tư thế ung dung, không ai hoài nghi cô là kiểu tiểu thư phú nhị đại, sao có thể ngờ được là một kẻ lừa đảo?
Soái Lãng một tay cầm cái áo, tay kia mân mê di động, màn hình đã nứt một khe nhỏ, may mà Nokia là loại nồi đồng cối đá chịu được va chạm, vẫn có thể dùng được.
Màn hình rất nhỏ, ảnh chụp bán thân, người trong ảnh dựa vào một bức tượng cười, rất điểm tĩnh, lại nghịch ngợm, cảm giác như đang trêu chọc mình vậy. Nhìn bức ảnh, Soái Lãng bất giác lại sờ lên môi, vẫn còn có chút cảm giác không tin được mình từng hôn cô gái đó.
Lúc ở quán mỳ thì đoan trang, mỹ lệ, điệu đà, nũng nịu, vậy mà chớp mắt cái đã thành hung dữ, đanh đá, ngang bướng, lỳ lợm ... Chạy, chạy, chạy .. Soái Lãng cũng đuổi không ngừng, là vì muốn làm khó mỹ nữ đó trả thù hay đơn giản là vì muốn nhìn thêm một lúc nữa? Bản thân y không biết, dù gì cuối cùng sau tích tắc thấy cảnh xuân, mọi thứ cũng kết thúc.
“ Em gái đó ... Hăng máu thật đấy!”
Ánh mắt Soái Lãng có chút mê ly, lúc đó thực sự tức giận, thậm chí cảm thấy bị xỉ nhục, nhưng bây giờ lại chẳng để ý chuyện mình từng bị lừa, bị chơi xấu nữa. Thứ duy nhất để ý bây giờ là không biết gì về em gái đó, tìm theo tên kia chắc gì đã khớp với người, nếu chỉ là cái tên giả, ở trong thành phố hơn 7 triệu nhân khẩu này, cơ hội hai người lần nữa phát sinh gì đó là gần như bằng 0.
Lúc thì tưởng tưởng vô biên, lúc lại nuối tiếc, cứ vậy suy nghĩ miên man chẳng biết qua bao lâu, uống cũng kha khá rồi, tay cầm không chắc nữa, không cẩn thận làm di động rơi cạch xuống đất, thầm chửi mình một câu, ném cả cái áo lên giường, không nghĩ nữa.
Nằm đếm cừu đếm tới hai nghìn con rồi, vẫn cứ trằn trọc không ngủ được, nhắm mắt thế nào cũng không yên ổn, có lẽ là do hôm nay gặp quá nhiều chuyện, nhớ tới cả tiểu học muội với cái bím tóc to thanh thuần, nụ cười rụt rè khiến lòng người sao xuyến.
Mới đầu Trình Nhiên tiếp cận với Vương Tuyết Na là có ý đồ, sau có lẽ bị sự đơn thuần của cô cảm nhiễm, chuyện tiếp đó hoàn toàn xuất phát từ sự vô tư, chẳng nhớ bao lâu rồi mới lại có thời điểm đơn giản như thế, vì ngay cả thời sơ trung y đã là đứa học sinh có quá nhiều vấn đề.
Nghĩ tới đó không tránh được chuyện cha mẹ ly hôn, Soái Lãng phiền muộn bực dọc, lần mò dậy uống mấy ngụm nước nữa.
Châm một điếu thuốc, làn khói mỏng lượn lờ bay lên từ từ biến mất dưới ánh đèn, Soái Lãng thực sự có chút tức cảnh sinh tình, ban ngày vì cuộc sống mà lăn lộn, cũng chỉ có lúc đêm khuya tĩnh lặng mất ngủ mới có thời gian nghĩ tới chuyện tình cảm, chuyện này lại luôn khiến Soái Lãng buồn bã không thôi.
Mối tình đầu ngây thơ của y là thời sơ trung, y thầm yêu cô giáo tiếng Anh, vì bầu ngực tròn tròn và cặp mông vểnh đó khác biệt quá lớn với nữ sinh cùng lớp, khiến Soái Lãng hết sức tò mò, chắc là từ khi đó tạo thành thói xấu đần mặt nhìn mỹ nữ. Thế nhưng thành tích tiếng Anh của y thì nát bét, cho chắc là cô giáo tiếng Anh chẳng có chút ấn tượng nào về y đâu.
Đến cao trung thì thầm yêu hoa khôi lớp, lúc đó vẫn ngốc nghếch lắm, viết một lá thư tình, nhưng chẳng có phản hồi. Khi đó là học sinh cá biệt, Soái Lãng rất to gan, tan học đứng đợi ở cổng trường ôm cây đợi thỏ, dây dưa em gái tóc đuôi ngựa đó nhiều lần. Xui xẻo thế nào hoa khôi lớp lại là con gái của lãnh đạo đường sắt thành phố, vì bị y đeo bám, lá thư tình vụng về kia bì chuyển tới giáo viên chủ nhiệm rồi tới tay cha y, kết quả là bị trận đòn dã man của cha, cảnh cáo y không được quấy rối con gái cấp trên. Thế là đoạn tình cảm đơn thuần đó của y chẳng những kết thúc mà còn thành trò cười cho đám bạn xấu.
Lên đại học thì thầm yêu vị tài nữ viết bài thơ nổi tiếng toàn trường kia, thế nhưng khi đó ác danh của Soái Lãng đã vang vọng toàn trường rồi, cho nên người ta thấy y là tránh như tránh tà, làm gì có cơ hội phát sinh chuyện gì.
Rồi sau này đi làm cũng có một cuộc gặp gỡ tựa như ái tình, thậm chí Soái Lãng vì cô gái đó mà cai rượu cái thuốc hẳn hoi, không thể nói là y không nghiêm túc, có điều vẫn không có kết quả, vì một nguyên nhân khó nói ra, hai người chia tay.
Thế là chẳng cai rượu thuốc nữa mà cai ái tình.
Lý trí nói điều kiện của mình không cho phép mấy chuyện đó, đừng nghĩ, nhưng cảm xúc lại là chuyện khác, nó ngang ngược không nghe theo chỉ huy của đầu óc.
Mặc dù nhà ở Trung Châu, là dân bản địa chính tông, Soái Lãng chẳng có chút ưu thế địa lợi nào, vì là đứa con của một gia đình đổ vỡ, cho nên Soái Lãng ao ước có một ngôi nhà của mình, một ngôi nhà yên ổn. Mong đợi một ngày nào đó gặp được một cô gái, sau đó nắm tay nhau bước trên thảm đó ... Cũng mong đợi một ngày nào đó không phải suốt ngày bôn ba thế này, vì cái bát cơm sớm chiều khó giữ mà lo lắng.
Nghĩ chuyện này làm gì chứ, Soái Lãng dập tắt điều thuốc thở hắt ra, đó chỉ là lý tưởng mà thôi, cũng giống lão đại Hàn Đồng Cảng, lão tam Điền Viên, lão tứ Bình Quả, tốt nghiệp vài năm, bọn họ đều cai luôn cả lý tưởng rồi.
Tắt đèn .... Đi ngủ ... Ngủ không được cũng ép mình phải ngủ, không ngủ không có sức làm việc ...
Lại qua một lúc nữa, đêm càng khuya, đến cả những hoạt động sôi nổi nhất vào ban đêm cũng đã lắng xuống, yên tĩnh trở thành âm điệu chính của thành phố, Soái Lãng rốt cuộc mang theo tiếng ngáy kết thúc một ngày nhiều biến cố ...