Soái Lãng quyết định trốn rồi, không nghe, chuồn luôn, Thịnh Tiểu San cũng rất nhanh ngăn lại. Rốt cuộc Soái Lãng cũng dừng rồi, động tác hai tay khoanh trước ngực mặc dù thể hiện được khí phách, nhưng mà điểm yếu rất rõ ràng, nâng bầu vú cao hẳn lên, khe núi sâu, mà Thịnh Tiểu San đã cởi áo khoác ngoài, lúc này chỉ mặc chiếc áo thun dệt kim mong mỏng, trắng tới lóa mắt, tròn tới phát thèm. Thịnh Tiểu San phì cười:” Tôi thấy anh đâu có say, còn biết nhìn vào chỗ đó...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.