Soái Lãng cứ đi mãi, đi mỏi rồi phải ngồi xuống, chuyện đã hiểu rõ rồi, sợ hãi qua đi phải bắt đầu mưu tính thoát thân, đám người đó, bất kể là nhà nào thì mình cũng không chọi cứng nổi, toàn là nhân vật trở tay làm mây úp tay làm mưa, thực sự muốn diệt mình thì mình chết ngắc rồi ... Nhưng cũng có điểm may mắn, trong mắt họ, mình chẳng là cái thá gì cả, người ta chỉ vì tiền mà thôi. Từ từ lấy lại bình tĩnh, Soái Lãng rút di động ra,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.