Hai ngày sau, Bệnh viện Nhân dân tỉnh số 1. Bệnh viện lúc nào cũng là cái cảnh tượng bận rộn ấy, bác sĩ rồi bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, đều mặt mày hoặc lo lắng hoặc sốt ruột, bần thần. Chỉ có người ngồi bên bụi cây là nhàn nhã, mùa đông lạnh như vậy còn cầm kem ốc quế ăn, thi thoảng lại ngó về phía cửa đại sảnh, trông chẳng phù hợp với khung cảnh xung quanh. Không lâu sau có một soái ca cáo ráo đi ra, hành vi lại như ăn trôm, lấm la...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.