Soái Lãng kéo chăn lại, chỉ lộ ra đôi mắt xấu xa nhìn Thịnh Tiểu San, nhìn cô cúi người xuống lấy chăn từ trong tủ ra, động tác ấy làm bờ mông tròn vành vạnh vểnh lên chĩa về phía y, lòng đầy cảm xúc nói:” Còn cô không mặc y phục lại đẹp hơn là mặc y phục nhiều.” Thịnh Tiểu San ôm đống chăn ném thẳng lên mặt Soái Lãng, cô chẳng phải thiếu nữ mới vào đời mà khóc lóc, chuyện vừa rồi, cô góp phần vào đó, chẳng trách được Soái Lãng. Chuyện đã thế...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.