“ Đừng mơ.” Tang Nhã cười khanh khách đạp Soái Lãng vừa sán tới gần, tiếp đó lại dùng chân kéo Soái Lãng ngồi bên cạnh, tay ôm lấy:” Này, có một việc em muốn thương lượng với anh.” “ Không cần thương lượng, nếu không đủ tiền chạy trốn em cứ nói, anh cho em.” Soái Lãng vỗ ngực rất hào sảng: Tang Nhã đưa tay mân mê tai Soái Lãng dịu dàng nói:” Không phải chuyện đó, thực ra hôm nay em tới khu phong cảnh là để đưa anh đi.” “ Cái gì, đưa đi?” Soái Lãng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.