Qua gương nhìn thấy Soái Lãng ngồi bần thần ở đó, Tang Nhã cầm cốc nước nóng lên như tự lẩm bẩm một mình:” Anh hay thật đấy nhỉ, tôi một mình ra ngoài mà anh chẳng lo gì cả à? Ngủ như lợn chết vậy.” “ Lo lắng gì chứ?” Soái Lãng không hiểu: “ Lo tôi hành nghề thất thủ, như thế anh không còn nhìn thấy tôi nữa rồi.” Tang Nhã quay người lại, tựa hồ rất bất mãn vì sự thiếu quan tâm này: “ Cô thông đồng lừa đảo, có ngốc tới mấy cũng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.