Lý Chính Nghĩa thấy công sức nửa ngày trời của mình hỏng hết rồi, quay sang Đỗ Ngọc Phân đang điệu đà nghịch móng tay, cơ mặt co giật:” Cô cố tình phải không?” “ Đúng rồi, tôi cố tình mời anh ăn cơm, còn tới thanh toán tiền hàng đây này ... Lý Chính Nghĩa, đừng dọa tôi, anh dám nói không cần tiền, tôi dám không tới đây nữa.” Đỗ Ngọc Phân cao giọng, vừa rồi còn cười ngọt ngào với hắn như tình nhân thoắt cái đã lạnh như băng rồi: Ngọn lửa vô danh trong người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.