Rời khu phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện, kết toán hóa đơn, chửi bệnh viện tham lam, chửi cảnh sát keo kiệt không thanh toán tiền hộ mình. Khi ra viện mới thấy mình hơi vội rồi, chẳng có ai tới đón, tuyết rơi nhiều ngày vừa mới dừng, mà tuyết dừng trời càng lạnh, ngoài kia tuyết vẫn đóng thành băng chưa tan kìa, bắt xe khó lắm. Ngó nghiêng một lúc quả nhiên chả có taxi mà bắt, Soái Lãng đành bực bội cuốc bộ, trong lòng không khỏi cảm xúc ngổn ngang. Cuộc đời ai cũng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.