Mục lục
Đối Dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Soái Lãng tỉnh ngộ ngay, đúng thế thật, có cái công ty không tệ thế này thì hay dở gì cũng là ông chủ rồi, không cần lo đòi mấy trăm đồng nữa, song vẫn hồ nghi đi vào vài bước, cảnh giác nhìn ông già đối diện.

Ông già đó tay cầm phích nước nóng pha trà, nước nóng chảy vào chiếc ấm Tử Sa sẫm màu, hơi nghiêng một chút trong ấm chảy ra nước trà màu đỏ sậm. Ông ta lại dùng nước trà xúc chén đổ ra khay, rồi mới rót một chén đẩy tới đối diện, một chén đưa lên môi, nhấp một ngụm tỏ ra khoan khoái:” Đây là trà Kim Tuấn Mi, tính ôn vị thuần, được gọi là quân tử trong hồng trà, đã nói là mời cậu uống trà rồi, hôm qua tôi nhiệt tình mời mà cậu không nể mặt, sao, hôm nay cũng không cho ông già này chút thể diện à?”

Khách khí cực, nhiệt tình cực, Soái Lãng thực sự hơi xấu hổ ngồi xuống, cũng học ông già cầm chén trà lên nhấp một ngụm, không thấy mùi vị quá đặc thù, nước trà đỏ như máu vào miệng, rất thuần, dư vị kéo dài, thích miệng. Cho dù là không biết thưởng thức trà cũng thấy đây là thứ trà không tệ. Vừa mới uống hết đặt chén xuống, Cố lão đầu liền rót cho một chén nữa, Soái Lãng liền đứng ngồi không yên:” Bác, bác ơi, bác đừng khách khí như thế vội, thế, thế rốt cuộc là có chuyện gì?”

“ Tôi nói cậu sẽ tin chứ?” Cố Thanh Trì chẳng có chút nghiêm túc nào, giống như đang trêu trẻ con:

“ Thì thế nào bác cũng phải nói trước chứ?” Soái Lãng thực sự không thể tìm ra lý do ông già này dụ mình tới đây:

“ Tuyển dụng thôi, tôi tuyển dụng, cậu ứng tuyển, chỉ đơn giản như vậy mà cũng không hiểu à?” Hàng mi dài của Cố Thanh Trì nhướng lên cao:

“ Thế ... Thế tôi không ứng tuyển nữa, bác ơi, nếu không có chuyện gì thì tôi xin cáo từ, có vài đơn vị hẹn phỏng vấn, tôi muốn đi thử xem sao. Vốn cũng định tới đây ứng tuyển, nhưng mà mùi cá nặng quá, không chịu nổi … Cám ơn bác mời trà.” Soái Lãng bịa bừa ra một lý do, cẩn thận đứng dậy, lúc này đi thật hay giả đều không sao, y muốn thông qua động tác này thăm dò ý đồ thật sự của đối phương:

Cố Thanh Trì cười ha hả, cũng chẳng ngăn cản, giọng hài hước:” Thế kìa à, nói dối cũng chẳng biết cách, cậu có chắc là có vài đơn vị cho cậu cơ hội phỏng vấn chứ?”

“ Đương nhiên rồi, tôi có kinh nghiệm làm việc mà.” Soái Lãng gật đầu, mặt không để lộ ra điều gì, nói đùa, trước kia đánh nhau rồi ăn trộm, không luyện ra bản lĩnh nói dối mới là lạ:

Ông già cúi người xuống mở ngăn kéo, lấy ra thứ gì đó ném xoạch lên bàn, tức thì phá tan lời nói dối của Soái Lãng.

Là hồ sơ, hồ sơ của Soái Lãng, cả một tập dầy, Soái Lãng trố mắt cầm lấy, vừa xem một cái liền muốn phun khói ra mũi, toàn là hồ sơ mình nộp hôm qua, bảo sao mấy chục bộ mà chẳng có chút hiệu quả nào, té ra là bị lão già này gom hết.

Soái Lãng nhìn chằm chằm Cố Thanh Trì, giọng cao hơn mấy phần:” Này bác, tôi có thù oán gì với bác mà bác chơi tôi như thế? Làm vậy là đập bát cơm của người khác đấy ... Mà sao hồ sơ của tôi lại ở trong tay bác?”

Cũng may là mấy năm qua kiếm ăn không dễ dàng, phải khúm núm với người ta quen rồi, nếu là trước kia với tính nóng nảy của y thì lão già trước mắt đã ăn vài cú đấm thối mặt. Dù vậy giọng điệu của y cũng không nhẹ nhàng, chẳng khác nào thẩm vấn phạm nhân, hai mắt muốn phun ra lửa.

Cố Thanh Trì lặng lẽ nhìn, đợi Soái Lãng bình tĩnh lại phần nào mới thong thả nói:” Cậu không trách tôi được, tôi chẳng qua đợi tới hết giờ cho công nhân vệ sinh một bao thuốc lá liền đổi được chừng này. Cũng không thể trách công nhân vệ sinh, đại bộ phận hồ sơ người ta cảm thấy không thích hợp liền vứt đi, do điều kiện khách quan của cậu kém, cậu nỗ lực chủ quan cũng uổng phí.”

“ Điều kiện khách quan kém? Này bác nhìn cho rõ đi, tôi tốt nghiệp Đh Trung Châu hệ chính quy đàng hoàng đấy nhé.” Soái Lãng cầm hồ sơ đập đánh chát xuống bàn, muốn kiềm chế cũng không nổi, mẹ nó chứ, hai năm qua y vừa cầm bằng giả đi xin việc khắp nơi, vừa nộp tiền học lại, còn chạy chọt biếu xén không ít mới có được tấm bằng này đấy, dễ dàng lắm sao?

Vậy mà bị xổ toẹt như vậy à?

“ Bình tĩnh đã nào, bình tĩnh đã nào, điều kiện khách quan tôi nói là bản thân cậu cơ ...” Cố Thành Trì đưa tay bảo Soái Lãng ngồi xuống, ánh mắt như muốn nói, người anh em, trông cậu hơi kém một chút:

“ Sao nào, dù trông tôi có quần chúng một chút cũng còn hơn các người.” Soái Lãng bắt đầu ăn nói không lựa lời nữa, y không phải thứ cho người ta tùy ý trêu đùa, cái gì cũng có giới hạn thôi, y không trêu chọc vào ai đừng vô cớ gây sự:

Anh đây chưa từng sợ ai đâu nhé.

“ Cậu lại hiểu sai ý tôi rồi, không phải tôi đả kích cậu, ý tôi là bằng vào tướng mạo của cậu, với cái văn bằng thư ký chuyên nghiệp, cùng với cả đống kinh nghiệm bán hàng tiếp thị lung tung của cậu. Vậu thấy phàm là một câu ty đàng hoàng một chút có ai tuyển người vài tháng nhảy một việc như cậu không? Cậu chẳng phải cũng không vừa mắt ông già này, không muốn ứng tuyển sao? Ài, người trẻ tuổi các cậu, có muốn làm thư ký cho mỹ nữ tổng giám đốc gì đó thì cũng phải có người nhìn trúng đã chứ? Điều kiện khách quan không đủ, nỗ lực không bù đắp được đâu.” Ông già nhẹ nhàng từ tốn nói:

Người ta nói có tình có lý làm Soái Lãng thấy mình nóng giận không đúng rồi, tướng mạo mình đúng là chẳng có gì để khen thật, hòa trong quần chúng là bị nhấn chìm ngay, trình độ thì ... Thôi đừng nói, bản thân y tự hiểu, đống kinh nghiệm của y, đem tới công ty đàng hoàng có khi thành nhược điểm ...

Nói thế có lẽ hồ sơ của mình bị vứt hết đi thật.

Thất vọng ngồi xuống, cầm chén trà lên uống hết luôn, không nói gì, lại tự mình cầm ấm trà rót cho bản thân, uống tiếp.

Liên tục uống ba chén trà, uống mà chẳng biết vị, có điều y không hề sa sút, ánh mắt còn có vẻ ngạo nghễ, giống như khi thách thức người khác một chọi một, như đang nói, tôi không phục, ông thích nói gì thì nói, tôi chưa từng bận tâm.

Chà, khôi phục nhanh thật đấy, thật thú vị, Cố Thanh Trì vẫn luôn quan sát Soái Lãng, cảm xúc lên xuống như vậy mà đã bình thản trở lại rồi, khóe miệng hơi nhếch lên ra cái vẻ lưu manh bất cần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK