“ Được rồi, em nghe anh, chỉ là em luôn nghĩ, chuyến này có đáng không?” Từ Phượng Phi có chút luyến tiếc giây phút êm đềm này, nói thực cô mệt mỏi rồi, bây giờ thứ cô mong ước là tới nơi thật xa, làm một căn nhà nhỏ, sống như người bình thường: “ Đáng chứ, em không hiểu ân oán giang hồ không chết không thôi, đây cũng là tâm bệnh mười mấy năm của anh, tời giờ anh không thể không thừa nhận, thầy cha có chỗ độc đáo của ông ấy, nói không chừng ông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.