Két! Vương Tuyết Na bóp phanh, sao có người có thể nói ra câu đó một cách thản nhiên đường hoàng đến vậy, khiến tiểu học muội sững sờ mất nửa ngày mới có thể nói thành lời:” Mặt anh dày thật đấy, kiếm chừng đó lý do để bắt chuyện à? Nói xong chưa, chỉ thế thôi chứ gì?” “ Còn nữa ... Đêm hôm khuya khoắt tối đen, lại hẻo lánh ít người thế này, anh không yên tâm, anh đưa em về ...” Bên cạnh là vỉa hè thênh thang thoáng đáng, đèn từ cột đèn, cửa...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.