Không phải cứ thấy người ta tuyển người liền nộp hồ sơ sau đó chờ đợi được, thế nên Soái Lãng chỉ phương hương cho Vương Tuyết Na vào các vị trí thực tế chút, tốt nhất là công việc có thể trực tiếp tiếp xúc với khách hàng, vì cô học quản lý thị trường, vậy thì trước tiên tiếp xúc với chuyện mua bán đã, rồi tính quản lý sau.
Điểm này rất khớp với ý nghĩ của Vương Tuyết Na, hai người vừa đi vừa trò chuyện, gần như đã đi hết nửa cái thị trường nhân tài. Khi tới trước quầy tuyền dụng của một chuỗi siêu thị Gia Hòa ở góc đông bắc, hai người nhìn nhau, Soái Lãng lặng lẽ dò hỏi ý, Vương Tuyết Na gật đầu tán thành, đó là công việc yêu cầu không cao, tiền lương hợp lý, còn thích hợp vừa học vừa làm, nhưng chắc chắn là rất vất vả.
Soái Lãng nhắc trước:” Em phải chuẩn bị tâm lý, công việc này mệt lắm đấy, phải va chạm nhiều.”
“ Không sao, tốt hơn ngồi lì một chỗ.” Vương Tuyết Na nói xong thấy Soái Lãng chỉ chỉ cổ, chuẩn bị dùng thủ đoạn cũ, vội kéo tay áo y:” Khoan đã.”
“ Sao vậy? Em không muốn đi nữa à?”
“ Không phải vậy, ý em là, anh lại định hô ... Ai mất di động à?” Vương Tuyết Na chưa nói hết đã không nhịn được cười:
Cô gái nhỏ cười một cái, Soái Lãng bất giác cũng cười theo, chỉ chỉ trước quầy tuyển dụng, lúc này tụ tập hơn trăm nam nữ, đang đùn đẩy chen lấn nhau. Nơi này tuyển cũng nhiều, riêng nhân viên tiếp thị đã tuyển 200 người, sau quầy tuyển dụng có tới 5 người tiếp nhận hồ sơ, hỏi chuyện người ứng tuyển.
Không phải Vương Tuyết Na nhìn cảnh đấy thấy nản chí, mà chỉ thấy buồn cười, nói nhỏ với Soái Lãng:” Anh cũng thiếu sáng tạo quá đi, không thể cả sáng chỉ dùng mỗi một chiêu như thế chứ?”
“ Anh cũng muốn sáng tạo chứ, nhưng mà em nhìn những người đó đi, quá nửa là sinh viên nghèo, còn lại là thất nghiệp, thứ duy nhất đáng tiền của bọn họ là cái di động để liên hệ công tác, anh hô cái khác người ta chẳng quan tâm ...” Soái Lãng nói xong lại cao giọng hô:” Ê, này ... Ai rơi di động kìa ...”
Vương Tuyết Na không biết nhìn thấy cái gì mà kéo Soái Lãng, tựa hồ muốn ngăn cản, nhưng không kịp nữa rồi, y đã nhanh mồm hô ra. Đội ngũ xem hàng tức thì nhốn nháo, Soái Lãng kéo Vương Tuyết Na đi vào, ai ngờ cô không nhúc nhích, khẩn trương chỉ sau lưng ...
Soái Lãng quay người, thôi xong, phen này gọi sói tới rồi.
Một viên quản lý ngực đeo biển tên, theo sau là hai bảo an vai u thịt bắp, đang trừng trừng nhìn bọn họ.
Vương Tuyết Na không biết phải làm sao, nhiễu loạn trật tự liệu có phạm pháp gì không, cô gái nhỏ cuống lên một cái là ôm chặt lấy tay Soái Lãng, cứ như sợ y bị bảo an đưa đi đánh cho một trận vậy.
Soái Lãng thì quay sang nhìn viên quản lý cười hì hì ngốc nghếch.
Viên quản lý nghiến răng chỉ Soái Lãng:” Vừa nghe thấy có người hô mất di động là tôi biết ngay thằng quỷ nhà cậu lại tới rồi, không biết trò gì mới mẻ à? Thế nào, lại thất nghiệp rồi hay sao?”
“ Hì, thất nghiệp rồi, không tìm được công tác, đang sốt ruột đây anh.”
Là người quen, Vương Tuyết Na có vài phần ngạc nhiên, không biết sao Soái Lãng còn quen cả quản lý thị trường nhân tài, có điều thế là yên tâm rồi.
Viên quản lý kia phất tay đuổi bảo an đi, vỗ vai Soái Lãng đánh chát, cảnh cáo:” Đừng la hét nữa, bao nhiêu người như thế, tôi nói cậu đấy, thằng nhóc lừa đảo, sao không tìm một công việc tử tế rồi yên ổn mà làm đi, cứ dăm bữa nửa tháng cậu lại tới một lần, lần trước mới được có vài tháng thôi chứ mấy.”
“ Cái này không trách tôi được anh Vương, lần trước tuyển người bán áo len, giờ sắp vào mùa hè, ông chủ dọn cửa hàng rồi, tôi phải làm sao? Mới qua năm mới, kinh doanh gì cũng dở dang, cơ hội ít, không cướp phải làm sao?” Soái Lãng nói khó, đương nhiên kiếm việc không sai, chen hàng là không đúng:
“ Được rồi, được rồi, đừng giở trò mồm mép với tôi, nơi này đủ đau đầu rồi, đừng làm loạn nữa.” Viên quản lý cắt ngang lời Soái Lãng, chẳng thừa hơi nghe y lải nhải, hoặc vì bên cạnh có một cô gái nên giữ cho y vài phần thể diện, không trách móc quá mức, chỉ dặn dò vài câu qua loa, thấy quầy tuyển dụng khác quá đông, đang chen lấn cãi vã, lại vội chạy đi duy trì trật tự:
Soái Lãng quay đầu lại, thấy đôi mắt to của Vương Tuyết Na vẫn nhìn mình trong chớp, đôi bàn tay nhỏ bé bám chặt lấy cánh tay phải của mình, có lẽ được người khác coi là chỗ dựa cũng là một sự hạnh phúc và thỏa mãn, an ủi cô:” Không sao, em sợ gì chứ? Anh ta làm gì được ai, bao nhiêu người thế này, anh ta làm sao để ý hết ... Ha ha, lát nữa chúng ta lại hô tiếp.”
Vương Tuyết Na lại bị cái mặt dày của y làm bật cười, cười một cái người hơi ngả về phía trước, cô mới phát hiện ra động tác của hai người quá mức thân mật, như đôi tình lữ, mà mình vẫn ôm tay anh ấy. Cô cảm giác được đầu ngực mình khẽ chạm vào cánh tay học trưởng, buông vội ra như bị điện giật, hơi đỏ mặt len lén nhìn Soái Lãng, Soái Lãng đang ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm cơ hội để lợi dụng, có vẻ không nhận ra có gì khác thường. Cô thở phào nhẹ nhõm, khuỷu tay khẽ huých Soái Lãng một cái:” Học trưởng, sao vừa rồi viên quản lý lại gọi anh là lừa đảo thế?”
“ À, anh ấy gọi đùa ấy mà, những người tiếp thị hàng theo mùa như bọn anh đều gọi là lừa đảo. Bây giờ không gặp mùa chứ tới mùa cao điểm, những tay lừa đảo như bọn anh được giành giật ghê lắm.” Soái Lãng giải thích, nghe Vương Tuyết Na hỏi liền nảy sinh ý tưởng đột phát:” Em đừng lo, vừa rồi có chút sơ ý thôi, cách này không được thì chúng ta tìm cách khác. A, đúng, em đợi anh một chút, anh đi tìm quản lý quen, mượn bảng tên, sau đó đưa em tới thẳng quầy tuyển dụng.”
Vừa mới định đi thì bị kéo lại, Vương Tuyết Na có chút xấu hổ nói:” Học trưởng, không cần đâu mà, em tự làm được.”
“ Không sao, không phiền gì đâu.” Soái Lãng vỗ ngực, có phiền y cũng chẳng thèm để ý, mặt y chai lâu rồi:
“ Thực sự không cần mà, chúng ta không thể gian lận mãi được, chỉ còn hai bộ hồ sơ nữa thôi, em tự làm được không?” Vương Tuyết Na giơ hồ sơ trong tay lên, giống như đang trưng cầu ý kiến, lời nói rất uyển chuyển, ánh mắt rất hồn nhiên, tựa như đứa em gái đang cầu xin anh trai một chuyện nhỏ sợ đối phương không đồng ý:
Soái Lãng nhìn kỹ, thực sự không phải là lời khách sáo trái lòng, giọng điệu ấy ai nỡ từ chối cơ chứ:” Được, nghe em, chuyện gì cũng cần có lần đầu, người khác thực sự không trông cậy được, cuối cùng cũng ta vẫn phải dựa vào chúng mình.”
Đối với biểu hiện hết sức ỷ lại của tiểu học muội làm cho Soái Lãng thỏa mãn hư vinh to lớn, làm một động tác mời quý tộc màu mè.
Vương Tuyết Na tựa hồ có được thừa nhận, vuốt vuốt ngực cố gắng tăng thêm cho bản thân chút tự tin, nhoẻn miệng cười với Soái Lãng, sau đó đi thẳng vào đám đông. Đúng vậy, kỳ thực một khi đã trải qua rồi sẽ thấy chẳng qua chỉ đến thế mà thôi, huống hồ còn có học trưởng đứng cách đó không xa nhìn cô khích lệ.