Cố Thanh Trì thu cân lại, khẽ lắc đầu:” Đã bảo cậu kém lắm, cậu không tin.” “ Bỏ, chuyện chẳng đáng ... Tặng bác đấy, bác ăn đi ...” Soái Lãng phủi tay ra vẻ chẳng thèm chú ý, kỳ thực có chút tổn thương, chẳng phải vì tiếc tiền, mà thấy chuyện không nên như thế, làm hỏng tâm tình tốt đẹp, từ lòng tốt thành kẻ ngu ngốc: Cố Thanh Trì thì hứng thú rất cao, chọn quả cam lành bóc ăn, thuận tiền giáo dục Soái Lãng:” Đây chính hình thái sơ khai nhất của thuật...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.