“ Có hứng thú, nhưng mà không nhiều lắm, tôi còn xem cả Kinh Thánh, bên đó thì Thượng Đế tạo ra con người, chỗ chúng ta thì là nhất sinh nhị, tam sinh vạn vật. Đạo Islam tất cả là nhờ Allah, trong Nguồn gốc các loài nói người và động thực vật đều do tiến hóa mà ra. Cố tiên sinh nói lời nào mới là chính xác?” Hoa Thần Dật mỉm cười coi như chào hỏi:
Hôm nay rảnh rỗi nổi hứng, đặc biệt bị người này làm cao kích thích, loại tâm tình muốn đả kích cao nhân lại càng mạnh, giờ với thân phận của ông ta đã rất khó tìm người dám tranh luận cũng như tranh luận được với ông ta.
Đôi khi kiếm được cái lý do để tranh luận với người ta cũng là chuyện vui.
Hơn nữa câu vừa rồi của Hoa Thần Dât đã lật mặt không ít đám lừa đảo giang hồ, mấy người hắn gặp trước đó chẳng biết Nguồn gốc các loài của Charles Darwin đã đành, còn dám to gan cùng hắn thảo luận Nguyên Thủy Thiên Tôn với Thái Thượng Lão Quân. Toàn trình độ mù chữ đi đám lừa mù chữ, lần nào sự ngu dốt của đám cao nhân giả cũng khiến Hoa Thần Dật sôi máu.
Hỏi xong câu đó Hoa Thần Dần chú ý biến hóa trên mặt ông già, câu này của hắn có mấy cái bẫy, ủng hộ bên nào cũng có nghĩa là phản đối các bên khác. Tình huống thông thường thì đều là Lão Vương bán dưa tự khen tự bán, dù khen thế nào thì cũng là trò mê tín mà thôi.
Vẫn là câu đó thôi, thần thánh đầy trời, tin mới có, mà Hoa Thần Dật học cơ khí, hắn cơ bản là nhổ toẹt cả vào tôn giáo lẫn Chu Dịch.
“ Ha ha, cá nhân tôi thì khuynh hướng tin vào khoa học tự nhiên hơn.” Ông già mỉm cười đưa ra một đám án ngoài dự liệu của Hoa Thần Dần, cất bước xuống lầu, thanh niên tên Soái Lãng kia cũng đi theo:
Hoa Thần Dật chỉ hình vẽ bát quái bới móc ngay:” Nếu Cố tiên sinh tin vào khoa học tự nhiên, vậy dựa vào thứ này tính quẻ, tìm long mạch, chọn phong thủy là mê tín rồi.”
“ Có thể nói như thế.” Ông già lại nói một câu bất ngờ nữa:
Hoa Thần Dật làm sao nghĩ tới kết quả này cho được, nhất thời không biết nói tiếp thế nào, chỉ chỉ tấm bát quái đồ, lắc đầu.
Còn cần phải nói nữa sao, đều là mê tín, ai tin chứ?
“ Có điều nếu nói Chu Dịch là một loại học thuyết thì giám đốc Hoa không ý kiến chứ?” Cố Thanh Trì đi xuống thang, bước tới vài bước hỏi:
“ Cái đó thì đúng.” Hoa Thần Dật thấy ông già này có chút thú vị rồi, không giống đám giang hồ lừa đảo khác, cứ mở mồm ra là nói tới thần ma quỷ quái cả đống:
Cố Thanh Trì chỉ tấm tiên thiên bát quái đồ trên tường nói tiếp:” Tôi thì càng coi nó như một loại nghệ thuật nguyên thủy, tính mơ hồ và không xác định của nó biểu đạt ra ở dưới điều kiện sinh sống nguyên thủy. Khi đó con người còn chưa có phân định hoàn chỉnh về tư tưởng chủ thể bản thân muốn biểu đạt, cho nên thông qua hành vi mơ hồ hóa này để diễn đạt ra.”
“Bởi vậy mới có ‘Văn vương câu nhi diễn Chu Dịch’, mà sau đó từ Chu Dịch phát triển thành Hà Lạc đồ thư, Táng Kinh, thuyết phong thủy, trí tưởng tượng của ông ấy thật rộng lớn ... Giống như tính tượng trưng, tính nghệ thuật mà triết học hình dung, giống linh hồn phiêu hốt trong đêm đen. Đó là thế giới tưởng tượng do tính tùy ý chủ đạo, khoa học tự nhiên và lối suy nghĩ logic đối diện với trí tưởng tượng thiên mã hành không này rất yếu ớt.”
Giọng nói tùy hòa, ngữ khí rất vững vàng, hai tay làm động tác ưu nhã, giống một bậc chí sĩ bác học đứng trên bục diễn giảng. Soái Lãng thì chẳng hiểu lấy nửa chữ, nhưng Hoa Thần Dật có vẻ cảm xúc lắm, nghe tới đâu gật đầu tới đó, quan điểm này hết sức mới mẻ.
Lần đầu tiên nghe một người có quan điểm như thế về Chu Dịch, nếu như coi bát quái chỉ là một thứ tượng trưng cho văn hóa nghệ thuật để thưởng thức nghiên cứu, thì không sao cả, vì đó là thứ xuất phát từ trí tưởng tượng của nhân loại trong giai đoạn mông muội mà thôi. Như chúng ta nhìn Trường Thành, nhìn Kim tự tháp, nhìn đội quân đất nung, trí tưởng tượng và trí tuệ của tiền nhẫn chỉ khiến thế hệ sau chúng ta ngưỡng mộ.
Ai coi thường khinh bỉ nó mới là những kẻ nông cạn.
Cảm giác ngụ ý trong lời này của ông già không ít, Hoa Thần Dật thu lại vẻ giễu cợt:” Vậy thì nó trái với khoa học tự nhiên.”
“ Chỉ cần là hành vi nghệ thuật thì nó sẽ luôn trái ngược với tư duy lý trí, vì tinh thần của nghệ thuật vốn là thứ đột phá quy tặc hiện thực, một sự giải phóng của linh hồn.Nghệ thuật trong thế giới tưởng tượng không có quy tắc và quy luật.”
“ Thời đại công nghiệp mới xuất hiện hơn trăm năm, máy vi tính mới xuất hiện mấy chục năm, chẳng lẽ dung nạp được hết trí tưởng tượng mấy nghìn năm của con người sao? Thế giới bắt nguồn từ nghệ thuật tưởng tượng không phải điều khoa học tự nhiên chủ đạo được. Lấy một ví dụ có thể dùng công cụ hiện đại để tạc ra hang đá Long Môn không? Dù tạc ra được thì nó có thần vận cổ kính kia không?” Cổ Thanh Trì nhẹ nhàng hỏi:
“ Ồ, đúng thế ...” Hoa Thần Dật tựa hồ được gợi mở, ánh mắt trịnh trọng thêm vài phần:
Soái Lãng đứng ở đầu cầu thang thì chỉ có một ý nghĩ, lão già lại bắt đầu lừa đảo rồi đấy, nhưng mà so với cái trò trong công viên thì rõ ràng ở một cấp bậc cao hơn rất nhiều, mình nghe chả hiểu gì cả.
Một câu biết trình độ, ba câu hiểu nông sâu.
Hoa Thần Dật đã hoàn toàn thu lại ý coi thường như lúc mới tới, xem ra vị này không cùng đường với đám nhân sĩ giang hồ mà ông ta gặp trước đó, vòng tay vái một cái:” Thất kính, Cố tiên sinh, mời ngồi ...”
“ Ha ha, mời, người thất kính là lão hủ mới đúng, vốn tôi cố ý chậm trễ, không ngờ giám đốc Hoa thực sự tới hàn xá, cũng không ngờ giám đốc Hoa tuổi còn trẻ mà có lòng dạ này, làm tôi thành thiếu phong độ rồi.” Khéo léo vỗ mông mấy cái chắc nịch, chẳng qua đợi có vài phút thôi mà được Cố Thanh Trì nâng tầm lòng dạ rộng rãi rồi, tiêu trừ hoàn toàn không khí không vui trước đó:
Soái Lãng cũng thu lại tâm lý xem trò hay, hai người này đều không phải là người tầm thường, tuy không hiểu bao nhiêu những lời họ nói với nhau, nhưng qua cách thực giao lưu, y mơ hồ ngẫm ra điều gì đó.
.....
(*) Chu Văn Vương cũng chính là tác giả của Chu Dịch, Tư Mã Thiên từng ghi chép trong sử ký : "Văn Vương câu nhi diễn Chu Dịch"
(*) Hang đá Long Mông ở Lạc Dương, có hàng nghìn tượng phật khắc trong đó, Lạc Dường --> Trung Châu ---> Khai Phong.
Truyện này thực sự không dễ dịch.