Đang YY, Soái Lãng vô tình dựa vào cửa, kẹt một tiếng nhỏ, Phương Hủy Đình quay đầu sang, có điều lại hừ một cái quay đi, tựa hồ không muốn thấy người kia. Cơ mà chỉ có chừng đó làm sao ngăn cản được Soái Lãng, y nhe răng cười đi vào, đóng cửa lại, ngạc nhiên nói:” Vẻ mặt này của em không đúng, nhìn thấy anh phải mừng rỡ chứ.” “ Bằng vào anh á?” Phương Hủy Đình xì một tiếng xem thường, tiếp tục đọc tạp chí: “ Chê anh đến muộn à?” Soái Lãng hỏi:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.