Tiếng bước chân, tiếng mở cửa, tiếng kéo ghế, đến khi ba người ngồi xuống, Soái Lãng không nhướng mắt lấy một cái, không còn vẻ chớt nhả, vô lại, sáng sủa mọi khi, mà như vị sư khổ hạnh chỉ lặng lẽ ngồi đó. Tục Bình có chút xấu hổ nhìn Soái Lãng, Soái Lãng không nhìn hắn, tựa người xa lạ. “ Soái Lãng, chúng ta là người quen cả, không tới mức gặp nhau chào một câu cũng không có chứ? Không muốn nói gì à?” Chính ủy Đồng gợi chuyện, phá vỡ im lặng nhưng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.