Soái Lãng thở ngắn than dài, tới tiểu học muội cũng học trò xấu rồi, quả nhiên xã hội này chẳng dạy được người ta cái gì tốt đẹp, tới khi sắp tới xe rồi mới quay sang làm bộ đáng thương: “ Bây giờ vẫn là hôm nay, mai anh bị đá rồi, thật tội nghiệp, chúng ta làm nụ hôn tạm biệt đi.” “ Đứng mơ, lần trước anh đã dự chi rồi.” Vương Tuyết Na khoanh tay trước ngực phòng bị: Soái Lãng ngớ ra: “ Dự chi bao giờ?” Vương Tuyết Na giơ nắm đấm lên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.