Mặc dù giao dịch ngoại hối không phải tội gì lớn, nhưng bị bắt vừa tịch thu lại vừa phạt tiền, không phải chuyện đùa đâu, lỗ lớn, Soái Lãng thầm lo cho mỹ nữ, song vị cảnh sát kia chỉ nhìn quanh tìm chỗ ngồi.
“ Tạm thời thu tiền trước, không để người ta thấy.” Mỹ nữ rút một tấm giấy ăn ra che đi, tiền chỉ lộ ra một góc:
Nam tử họ Tần kia cũng sợ xảy ra chuyện, những mấy nghìn USD, vội vàng nhận lấy, nhìn qua số tiền của mình sau đó đút vào túi, lại cảnh giác nhìn về phía viên cảnh sát kia, đối phương đã ngồi xuống ghế, có vẻ là tới ăn mỳ thật rồi.
Mỹ nữ vỗ vỗ bầu ngực cao ngất, có điều vẻ mặt rất hậm hực, khẽ giọng nói:” Anh Tần, hay thôi đi vậy, tiền thì tôi chẳng bận tâm, nhưng xảy ra chuyện gì mất mặt lắm ... Bắt được là bị tịch thu cùng phạt đấy, các anh chớ hại tôi.”
“ Cô thấy chúng tôi giống loại người đấy không?” Anh Tần tỏ ra vô tội, hạ giọng xuống cầu khẩn:” Hai anh em chúng tôi đang cần tiền gấp, nếu không sao có thể bán cho cô với giá thấp như thế.”
“ Cô yên tâm đi, chúng tôi làm ăn đàng hoàng.” Họ Lưu cũng trấn an, khó khăn lắm mới liên hệ được người mua, tiền ngay trước mắt rồi, chẳng mấy chốc mà vào tay, sao nỡ bỏ qua:
“ Vậy thì ... đợi thêm một chút vậy, khi nào hắn ăn xong đi rồi hẵng hay.” Mỹ nữ cũng không muốn:
Đề nghị này hợp lý, hai người kia vờ vịt ăn mỳ, dù sao trước khi giao dịch thì ai có thể nói là bọn họ mua bán ngoại hối bất hợp pháp chứ?
Phía bên kia viên cảnh sát cũng ăn mỳ xụp xoạp ngon lành, là thanh niên trên hai mươi, chắc làm cảnh sát chưa lâu, còn non lắm. Nhưng dù sao có tật giật mình mà, người ta tuy không nhắm vào mình, chỉ cần ngồi đó là chột dạ.
Mỹ nữ đứng dậy, đặt túi xách lên bàn:” Anh Tần, anh Lưu, trông hộ tôi chút nhé, tôi vào phòng vệ sinh, hơn nữa còn phải bồi tiếp bạn trai tôi, các anh xem, anh ấy vẫn còn giận ... Cho rằng tôi đi ngoại tình ... Hi hi, lát nữa để tôi giới thiệu mọi người với nhau, tôi thấy anh Tần cũng là người thẳng thắn bộc trực ....”
Câu trước nói nhỏ, giọng vô cùng tin tưởng, câu sau nói to, nét mặt chuyển biến hết sức phong phú, nhìn rất vui mắt.
“ Được, không thành vấn đề.” Hai nam nhân vừa ăn mỳ vừa gật đầu, không dị nghị gì hết, còn cười với Soái Lãng lấy lòng, tên thanh niên đó nãy giờ cứ nhìn chằm chằm về phía bọn họ như theo dõi, có cô bạn gái xinh đẹp như thế, đổi lại là bọn họ cũng không yên tâm, là nam nhân với nhau, tất nhiên là thông cảm:
Mỹ nữ tay không đứng dậy, cười tủm tỉm đi về phía Soái Lãng, cúi xuống khẽ mổ vào má y, dài giọng:” Honey à, đợi em chút nhé, em vào phòng vệ sinh, nhớ đợi em đấy, tối nay không được bỏ em lại một mình đâu.”
Nói xong vẫy vẫy tay với hai nam nhân giao dịch với mình rồi chẳng mấy chốc biến mất ở lối đi sau quầy.
Vấn đề lớn rồi, em gái này đầu óc có vấn đề thật rồi, hôn chưa đủ, còn muốn hiến thân nữa à? Soái Lãng vất vả đấu tranh giữa lý trí và dục vọng, liên tục nhắc bản thân đừng tin, đừng tin, ngàn vạn lần đừng tin.
Hai nam tử kia vẫn ngồi ăn mỳ, chẳng có chuyện gì xảy ra nữa, chẳng mấy chục giây sau, không thấy mỹ nữ kia nữa, họ Lưu ngừng ăn đưa tay ra lấy cái túi xách mỹ nữ để lại trên bàn, trong đó có rất nhiều tiền nghĩ thôi đã chảy nước dãi. Tay chưa kịp chạm vào thì bị nam tử họ Tần dẫm chân một cái, họ Lưu bị đau rụt tay lại gắt:” Làm sao?”
“ Thằng bạn trai ngồi kia kìa, đừng đùa, tôi thấy thằng đó không bình thường, mắt hắn gườm gườm ... Đang theo dõi bạn gái đấy, đừng để xảy ra chuyện không đáng.” Họ Tần bực mình, thằng bạn trai đó từ đầu tới cuối không nói không rằng, kệ mỹ nữ lấy lòng thế nào cũng không ăn thua, bọn lầm lì cục súc đó nguy hiểm lắm:
Mỹ nữ biến mất, không bị mỹ sắc chi phối đầu óc nữa, Soái Lãng cũng tỉnh hẳn, mơ hồ ngửi thấy mùi nguy hiểm ... Mặc dù học hành chẳng ra làm sao, nhưng mà từ nhỏ đã lêu lổng với đám bạn ở ga tàu, nơi đó rất phức tạp, cha là cảnh sát đường sắt, cô chú quen biết không soát vé thì cũng bán vé, thành ra rảnh rỗi Soái Lãng ngồi tàu miễn phí đi khắp nơi, tiếp xúc nhiều, mấy chuyện lừa đảo trộm cắp thấy không ít ... Mỹ nữ nhận nhầm người là chuyện rất không hợp lý, bây giờ bỏ tiền đó mà đi vệ sinh càng không hợp lý.
Mấy em gái thời nay buồn chán trống rỗng đi bar kiếm bừa nam nhân chơi bời một ngày thì còn có thể, tiền vứt bừa bãi là chuyện không thể nào.
Trừ khi tiền trong đó không có tiền, hoặc là … tiền đã bị đánh tráo rồi.
Soái Lãng muốn tát bản thân, vì tham mấy nụ hôn mà không lên tiếng thanh minh, lúc đó y không phải không nhận ra chuyện sai sai, cơ mà tinh trùng lên não nên ỡm a ỡm ờ, giờ mới toát mồ hôi.
Cô ta đánh tráo tiền trong ví của bản thân làm gì? Số USD kia vẫn ở trên người họ Tần cơ mà? Soái Lãng tận mắt nhìn thấy họ Tần đút tiền vào túi.
Thế rốt cuộc vấn đề ở đâu? Soái Lãng có chút váng đầu.
Soái Lãng vắt óc suy nghĩ, mắt thì nhìn "gườm gườm" về phía hai nam nhân kia, vì nãy giờ y vẫn nhìn về phía đó nhận ra tầm mắt trống hẳn, hình như có một nữ nhân ngồi phía sau mỹ nữ đó cũng biến mất ... Hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa, bên đường có một nữ nhân khoác áo đỏ rộng, vai cũng đeo một cái túi hạt dẻ, hoa văn ca rô.
Hai nữ nhân khác nhau, nhưng mà túi xách giống nhau, chẳng lẽ là đánh tráo túi.
Lòng Soái Lãng thắt lại, từng cơn ớn lạnh nổi lên trong lòng, nguy hiểm, dù không xác định được đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà đã có chuyện xảy ra rồi. Soái Lãng nhìn chằm chằm hai nam tử kia, nhìn chằm chằm vào cái túi màu hạt dẻ, đầu chạy hết công suất ... Gần một phút trôi qua từ khi mỹ nữ đi vào nhà vệ sinh, nếu đây là một vụ lừa đảo, thì lừa ở chỗ nào? Lừa đảo luôn cần trò đánh lạc hướng, diễn ra lúc nào, mình ư?
Không đúng, mình là ma thế mạng, phải có kẻ phối hợp đánh lạc hướng.
Soái Lãng lục lọi lại tình tiết xảy ra, mỹ nữ đó tới hôn mình, sau đó mình nhìn thấy một cánh tay đụng vào cái ví ... Sau đó mỹ nữ về chỗ, kéo khóa ra mà không phát hiện, khi ấy mình nhầm, cứ tưởng một trong hai nam nhân kia đụng vào ví để lấy tiền gì đó, nhưng không phải, đó là lúc ví bị đánh tráo, hai nữ nhân đó tất nhiên là một bọn ... Sau đó nữa khi đang giao dịch thì, cảnh sát đến, giao dịch phải dừng lại ...