Bên ruộng lúa, kênh nước chảy róc rách, bầu trời đầy sao, giữa đất trời chỉ có anh và em. Chắc là phải chạy tới một tiếng, không thì cũng hơn nửa tiếng, chui vào cái kênh nước cách bên đường không xa, nương theo tiếng nước chảy và cây ngô cao lớn yểm hộ, hai người cứ thế mải miết chạy. Tới khi cảm giác đã thoát khỏi nguy hiểm, Soái Lãng mới dám dừng lại, nằm bên kênh mà thở, Tang Nhã vừa dừng lại liền cảm giác chân đau buốt, cổ chân trẹo rồi, lòng bàn chân...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.