Chạy, chay, lại tiếp tục chạy, mỹ nữ đá văng thùng rác, kéo đổ một chiếc xe đạp, liên tục tạo chướng ngại vật mà không ngăn cản được người đuổi theo đằng sau. Nhiều lần đánh lạc hướng vờ chạy phía này nhưng bất ngờ chuyển phía khác nấp trong góc tối, không ngờ đối phương đứng lại thoải mái nghỉ ngơi. Chạy qua Triệu thị từ đường, chạy vào ngõ tối om ôm chỉ vừa một người đi, rẽ trái rẽ phải liên tục ... Vẫn không thể cắt đuôi.
Xem ra đối phương còn thông thạo đường xá hơn cả mình, vậy thì thảm rồi.
Chẳng có thời nghĩ ngợi hay than vãn, mỹ nữ lại tiếp tục chay và chạy ... Gần như chạy hết cả ngõ, khi lối ra đã ngay trước mắt, mỹ nữ quay đầu vẫn thấy Soái Lãng ở đó như một bóng ma, lần này cô hết chịu nổi rồi, dựa vào tường thở.
“ Khoan, khoan ... Dừng, dừng lại ... Nghe tôi nói .... Hộc hộc ... Chết mất ... Vì sao tôi gặp phải tên biến thái nhà anh chứ?”
Nghe cứ như tiếng rên rỉ trên giường, nhưng chẳng có tí sung sướng nào trong đó, mỹ nữ một tay chống hông, đến thở cũng khó nhọc, nhìn Soái Lãng đã dừng lại, đứng đó chỉ cách vài bước chân, cô nửa muốn khóc nửa muốn nổi điên:” Anh, anh có phải là nam nhân không, ức hiếp một cô gái mà cũng tính là bản lĩnh à? Không phải anh là cớm chứ?”
“ Cô thấy tôi giống không?” Soái Lãng cũng đang thở, có điều nói chuyện vẫn lưu loát, chứng tỏ chưa cạn sức:
“ Giống ... Thôi được rồi, bà cô đây chịu thua, anh muốn cái gì nào? Không nhân chứng không vật chứng, anh bắt được tôi cũng phải thả.” Mỹ nữ xem ra gần từ bỏ rồi, dùng tới chiêu ăn vạ:
“ Bằng vào nhãn quang đó của cô mà cũng đi làm lừa đảo à? Nếu tôi là cảnh sát thì không khách khí với cô đâu, cướp tiền trước, cướp sắc sau, được cả người lẫn tiền rồi cho một cước đá cô đi, khiến cô chẳng có nơi nào kêu oan.” Soái Lãng giọng nhạt nhẽo, vì cha mình, cho nên y chẳng có tí thiện cảm nào với cảnh sát:
Nghe nói không phải cảnh sát, mà giọng điệu cũng chẳng hề giống, mỹ nữ nhẹ nhõm hơn nhiều, bàn tính dần khôi phục:
” Tốt, không phải cảnh sát thì dễ thương lượng .... Honey à, nghe em nói này, muốn theo đuổi nữ nhân không thể làm như thế được, tiền em cũng vứt đi rồi, anh còn muốn gì nữa? Rốt cuộc anh muốn làm gì cứ nói thẳng ... Em nói này, không phải anh thực sự nhìn trúng em, muốn đưa em lên giường chứ? Thế thì cũng phải để em thích anh đã chứ, nhìn anh cũng lịch sự, chắc không dùng trò cưỡng bức đâu nhỉ?”
Lời này nói vô cùng ám muội, khiêu khích, nhưng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Soái Lãng dựa lưng vào tường:” Bây giờ mới nghĩ tới lấy lòng tôi à? Được, tôi cho cô lựa chọn, muốn hiến USD hay hiến thân?”
“ Tùy anh, dù sao tôi cũng không chạy nữa, mà tiền thì vứt đi rồi ... Ôi, mệt chết mất ...” Mỹ nữ nói xong từ từ ngồi xuống, trông có vẻ kiệt quệ rồi, không còn sức phản kháng, thực ra khóe mắt luôn nhìn Soái Lãng đề phòng:
Đồng thời đợi cơ hội.
“ Định chơi xấu hả? Tiền vẫn ở trên người cô em thôi, ném cái áo khoác tưởng lừa được tôi sao? Có giỏi sao không ném luôn cả quần đi.” Giờ xem như hai người cũng "hiểu" nhau rồi, Soái Lãng chẳng lịch sự với cô em này nữa:
“ Anh ... Anh, anh làm tôi tức chết, tôi thực sự vứt tiền đi rồi mà, tôi tưởng anh là cảnh sát, cho nên sợ quá vứt tang vật đi, nếu không anh tới kiểm tra mà xem.” Mỹ nữ quyết không chịu nhận, hơi thở dần đều trở lại, bất kể là bỏ rơi người này hay dụ người này tới gần đều có cách, nhưng người ta cứ giữ khoảng cách không xa không gần, chẳng biết làm sao:
Soái Lãng quả nhiên là vẫn đứng im tại chỗ:” Định nhử tôi tới gần để chơi tôi à, tôi không cho cô cơ hội đâu, mặc dù khi nãy tôi không nhìn ra mánh của cô, nhưng tôi nhìn thấu con người cô rồi. Nếu cố thực sự chỉ muốn thoát thân thì vung tiền ra đường cho người ta nhặt rồi chạy, cần gì phải làm trò phức tạp đó ... Mang tiền ra đây.”
“ Anh thực sự dám lấy sao? 3000 USD đấy, bị bắt đủ cho anh vào trong vài năm.” Mỹ nữ hăm dọa:
“ Không thể nào, người lừa đảo là cô, sau đó cô cống hiến cho tôi, cô chẳng cách nào chứng minh được gì đâu, tôi hỏi nhé, tên tôi là gì?” Soái Lãng hỏi nhỏ một câu:
“ Anh ...” Mỹ nữ nhắm mắt lại, đau khổ vô cùng, nhả tiền ra thì tất nhiên là không nỡ, nhưng muốn chạy thoát lại chẳng được, giọng mềm hẳn xuống, như tình nhân thỏ thẻ:” Làm việc đừng tuyệt tình như thế, tôi chia anh 1000 nhé, tôi còn phải nuôi miệng ăn cả nhà, mọi người sống đều không dễ dàng.”
“ Đừng giở trò đó ra, định nói trên có mẹ già, dưới có con nhỏ hả? Trò đó nghìn năm qua người ta chơi chán rồi.”
“Hôm nay tôi phải cho cô một bài học nhớ đời, cho cô biết, lúc đầu đuổi theo cô, tôi không hề nghĩ tới tiền, vì tôi không muốn dây vào rắc rối, muốn dọa cô một chút thôi.”
“ Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, cô tưởng ỷ mình xinh đẹp muốn trêu ghẹo người khác thế nào cũng được à, khinh tôi thấp bé chứ gì? Còn nói tôi từ Hoa Quả Sơn xuống .... Cô thành công làm tôi tổn thương rồi đấy, chúc mừng, cái miệng cô thật độc ác. Đứa con gái như cô, nếu gặp phải tôi mấy năm trước, đánh cô tới cha mẹ không nhận ra đã là nể mặt lắm rồi. Đưa tiền đây, nếu xảy ra vấn đề thì tôi nộp lên cho cảnh sát, tố cáo cô trước, dám chơi tôi à, xem ai chơi ai.” Soái Lãng giọng lạnh tanh, chẳng có chút đường thương lượng nào:
Mỹ nữ lần nữa hối hận, nhưng giờ hối hận còn ích gì nữa, từ từ đứng dậy:” Anh thắng rồi, tiền đây, cầm lấy mà tiêu đi.”
Bóng đen bay vù tới, cùng lúc bóng người loáng lên lại chạy, Soái Lãng nhanh nhẹn nghiêng đầu sang bên, chỉ nghe rầm một phát trúng vách tường.
Là một cục gạch? Hóa ra nữ nhân đó vờ ngồi xuống đất để nhặt gạch ném mình sao?
Soái Lãng dù đề phòng rồi vẫn toát mồ hôi lạnh, nếu trúng cú này nhập viện là cái chắc, máu nóng bốc lên đầu, chẳng cần suy nghĩ, lập tức đuổi theo.
Thế là lại một màn người trước kẻ sau, Soái Lãng chủ động giữ gìn thể lực nên không chạy nước rút, chỉ mười mấy bước đã ra khỏi ngõ, nữ nhân kia cách đó không xa, đang hướng về cung thiếu niên ở đường Kinh Bát.
Khoảng sân rộng phía trước cung thiếu niên đã trong tầm mắt, trời đã tối hẳn, giờ cơm đã qua, ở trên sân vang lên khúc nhạc dân ca, một nhóm phụ nữ trung niên eo to quá khổ, thừa cân quá mức đang nhảy múa, xung quanh lác đác vài gia đình dẫn con nhỏ đi chơi cùng vài cặp đôi tay trong tay dạo phố.
Soái Lãng cũng từng đi qua chỗ này, đuổi theo hơn nửa tiếng rồi, biết cô gái kia chột dạ không dám tới chỗ đông người, trên người cô ta còn cả đống USD mà.