“ Tôi nói hết rồi đấy.” Soái Lãng trở giọng cái một, mặt vô tội trừng mắt với hai vị cảnh sát một hưng phấn một khẩn trương:” Này này, Tiểu Mộc, cậu mau buông tay tôi ra, mỹ nữ bắt tôi, tôi còn tha thứ được, còn cậu giữ chặt tay tôi không buông là có ý gì?” Nhận ra mình thất thố, Tiểu Mộc buông tay nhìn sang Phương Hủy Đình, cô cũng buông tay ra, cả hai đều hiểu suy nghĩ lúc này của nhau, án không ở Trung Châu, nhưng tiền rút ở Trung Châu, tiền...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.