“ Thảo mộc nhân, đoán một chữ.” Vương Tuyết Na khẽ nhả ngọc châu, vừa nghe một cái Soái Lãng đàn mặt, gãi đầu gãi tai, cái quỷ gì vậy, cuối cùng cười ngượng lắc đầu làm cô cười híp mắt, chỉ mặt y: “ Đồ ngốc, chữ Thảo (草) trên đầu, chữ Nhân (人) ở giữa, phía dưới là Mộc (木), chính là chữ trà (茶), ngốc chết đi được ... Anh ngốc như thế em đố anh thứ của học sinh tiểu học lớp 5, anh chơi không?” Soái Lãng lại gãi đầu, xấu hổ không dám nói...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.