Thái độ đối phương rất ác liệt, Đỗ Ngọc Phân không muốn thùa lời nữa kéo Soái Lãng đứng lên, hai người rời phòng hội nghị, cả tòa nhà rất yên tĩnh, không có ai cả, vào thang máy, Soái Lãng vẫn không lên tiếng. Đợi lên xe, Đỗ Ngọc Phân an ủi:” Sao thế, không phải sớm dự liệu được rồi sao, tôi bảo cậu mà không ý nghĩa gì đâu, cậu nhất định muốn tới, kỳ thực bọn họ sợ cậu, nhưng coi thường cậu. Giống Lý Chính Nghĩa, hắn dùng tôi, nhưng kết cục tôi chẳng là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.