Râu Kiến rộng rãi đưa tới cho Từ Thừa Quý giám định, vì trông hắn mặc vest sang trọng, mặt mày sáng sủa, giống người trí thức. Từ Thừa Quý nhận lấy sờ chất giấy, soi dưới ánh mặt trời, nếu ở nhà đã có công cụ giám định, nhưng ở nơi này chỉ có thể dựa vào mắt thường, nhìn không ra, cảm giác chất liệu giấy không tệ, trả lại tờ giấy, vờ vịt lắc đầu: “ Chẳng đáng tiền đâu.” “ Biết ngay cậu chẳng nhận ra, vờ người trong nghề gì chứ, tôi đi tìm người...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.